Hứa Nhan cảm thấy lòng tự tôn của bản thân giống như đang bị đối phương chà đạp, cô dùng sức đẩy mạnh Phỉ Ngạo ra, đáng tiếc nam nữ chênh lệch, làm cách nào cũng không tách ra được. Ở khoảng cách cực gần, cô có thể ngửi được mùi hương nam tính cùng hơi thở có chút rối loạn của anh, trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Dừng lại! Phỉ Ngạo, tên khốn kiếp này!"
Thấy cô ra sức giãy dụa, Phỉ Ngạo nheo lại cặp mắt nguy hiểm, đột nhiên nhấc bổng cô lên, để lưng cô tựa vào trên cửa, sau đó chen vào giữa hai chân cô. Hứa Nhan theo bản năng sợ ngã liền vòng hai chân qua hông anh, tay cũng bám lên trên bờ vai rộng, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng. Từ mấy ngày trước bọn họ đã không còn ngủ chung nữa, chẳng lẽ anh ta chịu đựng lâu quá nên hóa hồ đồ rồi sao?
"Thế nào? Miệng thì bảo dừng, nhưng thân thể lại không thành thật đây!"
Phỉ Ngạo tà ác cười, một tay ôm eo cô, một tay đã trượt vào trong nơi bí mật dò tìm.
"Anh, anh có biết mình đang làm gì không?" Hứa Nhan xấu hổ giãy dụa.
"Biết!"
Anh trầm giọng trả lời, ngửi được mùi hương quen thuộc dìu dịu trên người cô, vật ngủ say giữa chân cũng dần dần có phản ứng. Ngón tay tìm được lối vào nhẹ nhàng vuốt ve, Hứa Nhan khó chịu hừ khẽ một tiếng, sau đó như nhận ra cơ thể mình bắt đầu động tình, cô đỏ mặt muốn đẩy anh ra. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khiến cho cô sợ đến mức không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-nhan-em-chay-khong-thoat/62514/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.