Những tưởng Phỉ Ngạo chỉ trừng phạt Hứa Nhan một đêm đó, nhưng đêm nào anh cũng bắt ép cô lăn giường cùng mình, đến nỗi thân thể cô gầy đi một vòng. Thể lực của con người sao lại đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ nói đàn ông sau khi xuất tinh yếu đi rất nhiều là nói xạo?
Hứa Nhan bị nhốt mấy ngày liền, ánh mắt cô dần dần tan rã, cả người toát ra vẻ buồn bã mệt mỏi. Phỉ Ngạo nhìn thấy cũng không nghĩ có chuyện gì, bởi vì anh chỉ cần biết cô còn dùng được là tốt rồi.
Anh đi làm về liền chạy lên bắt ép cô dang rộng chân, quả thật không khác gì dụng cụ cho anh phát tiết. Hứa Nhan đau khổ trong lòng nhưng không thể làm gì, muốn nói cho bạn thân của cô biết, nhưng ngẫm lại người cô thân nhất lại là Lâm Dương, làm sao mà giải tỏa với hắn được đây?
Đang lúc cô nằm ở trên giường cảm thấy bụng hơi đau xót, không biết là ăn nhầm cái gì thì Chu quản gia đột nhiên đi vào, mỉm cười nhìn cô.
"Hứa tiểu thư, tối nay có một bữa tiệc, ông chủ Phỉ muốn cô tham gia, bảo cô chuẩn bị cho tốt."
Hứa Nhan bò dậy, cụp mí mắt nói:
"Chu giản gia, nói với anh ta, cháu rất mệt mỏi, sợ là buổi tối không thể đi được."
Chu quản gia nhìn thần sắc của Hứa Nhan quả thật không tốt lắm, gật đầu bảo đã biết liền lui ra ngoài, giống như là chuẩn bị đi thông báo cho Phỉ Ngạo.
Khoảng chừng sáu giờ tối, Hứa Nhan ôm bụng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-nhan-em-chay-khong-thoat/62501/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.