Nam nhân ngồi trong góc phòng hơi ngẩng đầu lên, đem bút vẽ trong tay đặt xuống khay bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm vào bức tranh còn đang dang dở của mình, chậm rãi nói:
"Những thứ cô ấy cần, tôi hiện tại đều không có, cậu nói xem nếu cậu là bạn gái của tôi thì có muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa không?"
Rầm.
Trần Thụy thấy bạn thân bày ra dáng vẻ "hoàn toàn là lỗi của tôi" như vậy, tức giận vỗ lên bàn một cái thật mạnh.
"Đồ não tôm! Ngay từ đầu ông đây đã nói cô ta chỉ là loại ham tiền hám lợi, cậu còn cố chấp không nghe, bây giờ thì hay rồi, tư vị bị đá như thế nào hả? Đã tỉnh ra chưa?"
Phỉ Ngạo nghe xong lời này cũng không trả lời, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Giai Kỳ, lúc cô ấy cười, lúc cô ấy khóc, lúc cô ấy làm nũng hay giận dỗi, tất cả đều là ký ức đẹp đối với anh. Chỉ là anh không nghĩ đến, cô ấy lại có thể nhẫn tâm mắng anh một cách cực kì thậm tệ, sau đó chạy theo người đàn ông khác.
"Phỉ Ngạo, chúng ta chia tay đi. Anh trừ bỏ một cái túi da tốt thì còn có gì chứ? Tôi gặp khó khăn anh cũng không xì ra được một đồng nào! Tôi không cần anh đưa tôi đi ăn hay mua những thứ vặt vãnh cho tôi! Cái tôi cần là tiền, tiền mặt đó! Anh thật sự nghĩ sẽ có người phụ nữ nào tình nguyện yêu một kẻ vô công rỗi nghề như anh sao?"
Cô ấy đã rất tức giận.
Thật ra ngẫm lại những lời đó cũng không sai, bởi vì anh luôn chống đối bố mình, nhất quyết chỉ muốn học vẽ, cho nên không thể chu cấp cho cô ấy tiền sinh hoạt hàng tháng được. Anh cảm thấy mình làm bạn trai có chút thất bại.
Phỉ Ngạo thở dài, sau khi suy nghĩ kĩ, anh từ bỏ ước mơ vốn có, quay lại tìm người bố quyền lực của mình để bắt đầu một cuộc sống mới.
Khoảng thời gian gầy dựng sự nghiệp, anh chưa từng quên mối tình đầu của mình - Giai Kỳ. Cho nên lần đó vô tình nhìn thấy bức ảnh của người phụ nữ có khuôn mặt tương tự như cô gái anh từng yêu, trái tim anh không khỏi một lần nữa đập mạnh. Anh muốn biến cô gái kia trở thành người phụ nữ của mình, để trả thù Giai Kỳ, cũng để tìm một thứ thay thế khoảng trống trong lòng. Vừa hay dạo gần đây bố anh liên tục tạo áp lực, anh liền cưới cô gái này để ngăn chặn rắc rối.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ vì sự ngu ngốc của Hứa Nhan mà yêu cô. Cô luôn thích im lặng chịu đựng tất cả, không muốn dựa dẫm vào anh, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ làm vậy. Cô bị đau, bị uy hiếp, bị người khác bắt nạt, tất cả đều tự mình chống chọi, căn bản cô không hề tin anh. Đối với cô, cuộc hôn nhân này chẳng khác gì một việc mua bán.
Anh không muốn thừa nhận, nhưng bản thân đã vô tri vô giác thích cô ngay từ những ngày đầu tiếp xúc. Không thể nói rõ là cảm giác như thế nào, giống như chỉ cần gặp đúng người, trái tim sẽ nhanh chóng khắc sâu hình bóng của người đó.
Sau khi hiểu rõ bản thân muốn cái gì, Phỉ Ngạo hết mực cưng chiều cô, yêu thương cô. Đổi lại... cô rời đi.
Ác mộng lần nữa hiện lên trong tâm trí, trái tim Phỉ Ngạo co rút dữ dội. Vẫn là tiền, vẫn vì tiền, phụ nữ luôn như vậy sao? Anh muốn tin cô, nhưng là nhìn cô cầm chi phiếu từ tay bố mình, cho dù có muốn lừa dối bản thân cũng không được nữa.
Anh cầm chặt đơn ly dị trên bàn, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào chữ kí của cô, thế giới xung quanh như đọng lại.
Thật buồn cười, thật ngu ngốc. Anh giận đến phát điên, nhưng là càng điên hơn khi đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm thấy một chút tin tức về cô. Cô trốn rất giỏi, thật sự giỏi, anh tìm cô suốt mấy năm liền nhưng luôn luôn không tìm thấy.
Đoạn thời gian đó Trần Thụy cũng là hết lòng khuyên nhủ, nhìn bạn thân từ một người đàn ông luôn ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc biến thành bộ dạng lôi thôi nhếch nhác như người vô gia cư, hắn đột nhiên cảm thấy thế giới này có những việc thật khó đoán.
Phỉ Ngạo gầy đi một vòng, hốc mắt hõm sâu vào trong, dưới cằm cũng lún phún râu, người không ra người quỷ không ra quỷ. Anh nhớ cô muốn điên rồi, chỉ hi vọng có thể nhìn thấy cô, ôm cô vào lòng, không bao giờ nghĩ buông tay nữa.
Anh làm gì sai sao? Ban đầu anh đối xử với cô có chút quá đáng, nhưng thời gian trôi qua mối quan hệ của bọn họ cũng đã cải thiện rất nhiều, vì sao cô rời đi chứ?
Rốt cuộc, Phỉ Ngạo tìm về được chút lí trí khi phát hiện ra thông tin về cô. Bất quá chẳng bao lâu, Hứa Nhan liền trở lại cùng Bạch Hạo Trì, còn mang theo một đứa con trai. Sự thật này, anh có chút không thể chấp nhận nổi.
Phỉ Ngạo không rõ làm cách nào mà bản thân đối diện với cô lại có thể bình tĩnh như vậy, anh khao khát được ôm siết cô vào lòng, nhưng nhìn thái độ xa cách của cô, đành nén xuống cảm giác đó.
Cô có con cùng người đàn ông khác, tim giống như bị ai hung hăng xé rách.
Phỉ Ngạo nhịn không được chạy đến nơi cô ở, ép buộc cô quay về. Anh hèn hạ ư? Phải thì như thế nào? Anh chấp nhận trở thành một người bỉ ổi, không ngại sử dụng hết thảy thủ đoạn, thậm chí đem con trai cô ra uy hiếp chỉ vì muốn cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình.
Hứa Nhan có thể mắng chửi anh, đánh anh hay làm bất kì điều gì khác để trút giận lên người anh, anh đều có thể chịu được, nhưng cô lại lựa chọn phớt lờ anh.
Nơi ngực trái vẫn luôn âm ỉ đau, vì cô mà máu càng chảy đầm đìa.
Dưới sự cố gắng không ngừng của Phỉ Ngạo, Hứa Nhan vẫn lựa chọn tha thứ cho anh, đem mọi hiểu lầm ngày xưa xóa bỏ. Và đứa trẻ đó là con trai anh, không phải của Bạch Hạo Trì! Anh sướng phát điên, muốn đem hết thảy những điều tốt đẹp trên thế giới này tặng cho vợ con anh!
Mỗi lần nhớ về những việc mà cô phải chịu đựng, anh đều đau lòng và hối hận muốn ôm cô vào trong ngực.
Giống như hiện tại, Phỉ Ngạo nhìn Hứa Nhan mang tạp dề loay hoay trong bếp, không hiểu sao xúc động chạy đến hôn một cái lên mặt cô.
"Trần Thụy đưa thuốc không đúng liều sao? Hay là nhầm thuốc rồi? Gần đây anh lại bắt đầu có xu hướng mắc bệnh thần kinh."
Phỉ Ngạo cười cười không để ý, đưa tay ôm eo cô, đem cằm đặt lên đầu cô cọ cọ:
"Bảo bối, Tiểu Vũ lại muốn có em."
"Cút!"
Người nào đó hung dữ đánh đuổi anh, bởi vì mỗi lần nam nhân nói ra câu này, buổi tối liền giống như bắt đầu tiến vào thời kì động dục, khiến cho cô có cảm tưởng anh thật sự muốn có thêm một đứa nhỏ nữa. Thân mình cô hiện tại tuy đã rất tốt nhưng nếu muốn sinh thì hoàn toàn là đánh bom liều chết, anh chỉ muốn tìm cái cớ để giúp cô xin nghỉ việc và ở nhà cùng nhau vận động mà thôi.
Hai người ở trong bếp vui đùa một lát liền đến bữa trưa, ăn cơm xong, Hứa Nhan thường thường không có gì làm sẽ nằm nghiêng trên sofa xem ti vi. Thiên Vũ đang ở trường, Thiên An và Thiên Ngọc mới hai tuổi thì ở trên phòng ngủ trưa, hiện tại chỉ còn hai vợ chồng, cô liền không kiêng nể gì đem chân gác lên vai Phỉ Ngạo.
Anh ngồi ở đó cũng không phản kháng, thật bất đắc dĩ kéo ống quần dài của cô lên, giúp cô xoa xoa bắp chân trắng mềm, ân cần hỏi:
"Vẫn còn đau sao?"
"Không đau, chỉ là hơi mỏi chút."
Hứa Nhan lười biếng mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn anh, thỉnh thoảng cô vẫn hay bị chuột rút ở bắp chân, tần suất cũng không cao, nhưng là thật bất tiện, bất quá chỉ cần có Phỉ Ngạo ở bên cạnh, anh sẽ giúp cô mát xa chân. Xoa bóp một hồi liền xoa lên đến đùi cô, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ không có lấy một chút xấu hổ nào.
"Ngạo."
"Hửm? Cái gì?"
"Em bị chuột rút bắp chân, không phải đùi."
"Anh biết."
Người nào đó thản nhiên đáp, tay vẫn như cũ sờ soạn đùi ngọc, thậm chí có xu thế bắt đầu mất kiểm soát. Hứa Nhan chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào:
"Anh nghĩ thử xem nếu bây giờ em đem cái chân đang đặt trên đùi anh duỗi ra thì sẽ thế nào?"
Phỉ Ngạo nhìn xuống đùi mình, một cái chân của Hứa Nhan đang vắt ngang qua, dựa theo tư thế của bọn họ lúc này, nếu cô duỗi chân ra thì sẽ... tiếp xúc thân mật với "tiểu Ngạo". Anh ho nhẹ một tiếng đem tay dời xuống bắp chân cô, nghiêm chỉnh tiếp tục nhiệm vụ của mình, sau đó ủy khuất nói:
"Em bắt nạt anh thành nghiện đấy à?"
"Em có bắt nạt anh sao?" Hứa Nhan nhướng mày.
"..."
Phỉ Ngạo cắn răng nói: "Không có."
Giác quan thứ sáu mách bảo, chỉ cần anh dám mở miệng nói "có" thì buổi tối liền phải ôm gối ngủ một mình ở phòng khác.
Tuy không muốn thừa nhận chút nào nhưng anh... sợ vợ.
Trần Thụy từng cười vào mặt anh vì cái tính này, nhưng anh không để tâm người khác nói gì, cứ như vậy sủng cô hết nửa đời còn lại là được rồi. Mỗi ngày mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của cô thật tốt biết bao, không phải sợ hãi mất đi, không phải mệt mỏi tìm kiếm.
Hứa Nhan trêu chồng như vậy cũng thấy bản thân trẻ con, cô rụt chân về, sau đó ngồi thẳng người nhẹ nhàng hôn hôn gò má anh:
"Bởi vì có anh dung túng em, cho nên em mới dám bắt nạt anh đó."
"Ừ."
Phỉ Ngạo nhìn sâu vào mắt đối phương, sau đó đem cô ôm vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi mình. Anh vẫn thích nhất tư thế này, vì nó có thể dễ dàng khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt.
Hứa Nhan sờ loạn lên mái tóc mềm mại của anh, sau đó bóp bóp gò má anh mà than thở:
"Anh lớn lên đúng là không có chỗ nào để chê."
"Chỉ có như vậy thôi?" Anh cười nhéo mũi cô.
"Ừm, ngoại trừ khuôn mặt cùng "tiểu Ngạo ra", cái gì cũng xấu."
Cô gái trong lòng lại được dịp trêu ghẹo anh, Phỉ Ngạo cúi người hôn xuống cái miệng nhỏ đang lầm bầm của cô. Hứa Nhan cảm giác được mông bị cái gì đó cọ lên, thầm nghĩ giỡn có chút quá đà, không xong.
Anh cắn nhẹ lên lỗ tai cô, đầu lưỡi tinh tế liếm một cái:
"Tiểu Ngạo đói rồi."
Hứa Nhan run run nhìn trần nhà, vừa rồi cô cũng chưa có làm gì, sao "Tiểu Ngạo" đã muốn "nắng" vậy? Nam nhân đúng là khó hiểu!
"Không phải vừa rồi mới ăn cơm xong sao?" Cô co người lại, cười giả ngu.
"Xem như món tráng miệng."
Phỉ Ngạo đè lại tay Hứa Nhan, đem thân thể mềm mại của cô ôm lên, đi thẳng về phòng.
Sau đó?
Không có sau đó, hai người ở trong phòng làm cái gì, không cần nói cũng biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]