(Chương có cảnh H nặng không dành cho trẻ nhỏ dưới 18 chủi.)
Hứa Nhan buồn bực véo lên cánh tay Phỉ Ngạo một cái, đem móng vuốt của anh hất trở về, không cho anh tiếp tục động chạm. Nam nhân bị cô ghét bỏ liền bày ra dáng vẻ đau lòng nói:
"Anh vì em mà thủ thân như ngọc mấy năm nay, bây giờ em lại không cho anh động vào em, chẳng lẽ muốn anh ăn chay suốt đời sao?"
"Bây giờ là buổi chiều! Anh có biết xấu hổ không vậy?"
Hứa Nhan nói xong đứng lên xỏ dép vào rồi đi thẳng ra ngoài, Phỉ Ngạo theo sát phía sau, tiếp tục chủ đề đang dang dở:
"Vậy nếu là buổi tối thì có thể?"
Người đi phía trước nghe anh nói vậy suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, đưa tay day day trán đáp:
"Trong đầu anh chẳng lẽ chỉ có mấy ý nghĩ đen tối đó thôi sao?"
"Hiện tại thì đúng vậy."
Phỉ Ngạo thẳng thắn thừa nhận, đối với cái liếc mắt của cô cũng không thèm thay đổi sắc mặt. Hứa Nhan chào thua anh, bởi vì sợ anh lại giở trò nên cô vội vàng đi tìm Tiểu Vũ làm cứu tinh của mình.
Đứa nhỏ này bình thường luôn bám dính lấy cô, không hiểu sao buổi tối ăn cơm xong, Phỉ Ngạo vừa nói mấy câu thì thằng bé lập tức ôm gấu bông trèo lên giường ngủ sớm. Hơn nữa, là ngủ một mình một phòng! Hứa Nhan chạy nhanh đến muốn nằm xuống, lại bị con trai dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm, giọng nói non nớt ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-nhan-em-chay-khong-thoat/2548665/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.