Hứa Nhan tỉnh dậy lần nữa đã là bảy giờ tối, việc đầu tiên cô làm là cầm điện thoại lên xem, không có cuộc gọi nhỡ nào. Cô nâng thân mình đau nhức dậy, liền bắt gặp Lâm Dương đang gục mặt bên giường bệnh mà ngủ, dáng vẻ cũng mệt mỏi không kém cô là bao.
Dì Hứa mở cửa đi vào, thấy cô đã tỉnh thì đem tới một phần thức ăn nóng, sau đó nhỏ giọng nói:
"Con ăn trước một chút đi, đây là canh gan heo bổ máu và một ít trái cây. Lâm Dương trông hai chị em con suốt từ trưa đến giờ, con đừng gọi cậu ấy dậy."
Cổ họng Hứa Nhan có chút khô khốc, khàn giọng hỏi:
"Hứa Vân..."
"Con bé vừa ăn xong liền ngủ, bây giờ rất tốt, con không phải lo."
Hứa Nhan thở ra một hơi, nghĩ một lúc liền cầm điện thoại lên nhắn tin thông báo cho Phỉ Ngạo rằng tối nay cô sẽ không trở về. Cả nửa ngày trời không liên lạc, anh lại chẳng hỏi thăm cô một lời, việc này thật sự làm cô có chút không vui.
Hứa Nhan nghiêng người qua, cẩn thận ăn cơm, sợ động tác của mình làm Lâm Dương thức giấc. Cậu ấy là một người con trai tốt, còn trẻ như vậy đã có công việc ổn định, lại một lòng giúp đỡ gia đình cô, làm cho cô cảm động, chỉ tiếc bọn họ có duyên không nợ. Nếu trước kia cô không gặp Phỉ Ngạo, thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Ăn xong bữa tối, Hứa Nhan đem khăn giấy ướt lau sơ qua mặt mũi rồi nhích người xuống giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-nhan-em-chay-khong-thoat/2548624/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.