Ting ting ting...
Lý Tân Hạo ngủ một giấc này mà trong lòng muốn mắng rất nhiều câu ĐCMN, xương cốt cậu muốn gãy lìa, rốt cuộc tên lưu manh Sơ Lam Phong có biết cái gì gọi là kiềm chế hay không?
Tuy đã quen biết người đàn ông này hai đời rồi, Lý Tân Hạo rất rõ ràng trong từ điển của anh không có hai chữ kiềm chế nhưng cậu vẫn không nhịn được phải cầu xin một chút.
Đau lưng mỏi gối eo tê, cậu không muốn xuống giường chút nào cả. Cái tên khốn này.
"A lô?" Lý Tân Hạo bắt máy, thái độ không phải tốt lắm.
Giọng nói khàn khàn mang theo gợi cảm sau cao trào. Mạc Tử Thông nghe mà sửng sốt lập tức nghĩ tới lời Hàn Nhược nói, Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo ở bên nhau. "Chúc mừng cậu, ca phẫu thuật rất thành công."
"Là anh à." Thành kiến Lý Tân Hạo dành cho Mạc Tử Thông là đến từ Lâu Từ. Cho nên không cần hiểu biết người này mà chỉ cần nghe tên hắn ta thôi, Lý Tân Hạo đã không thích rồi. "Cảm ơn."
Lời nói vừa khách sáo lại không thân khiến Mạc Tử Thông đã hiểu được ý của Lý Tân Hạo. "Chỉ muốn nói câu chúc mừng với cậu thôi, hôm nào có cơ hội cùng nhau ăn cơm."
"Được."
"Vậy... Tạm biệt." Mạc Tử Thông là người lý trí. Tuy nhà họ Mạc có vị trí nhất định ở thủ đô nhưng đem so với nhà họ Sơ thì chẳng khác nào như bóp chết một con kiến.
Tuy Mạc Tử Thông có cảm tình với Lý Tân Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589114/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.