Lý Tân Hạo ngủ một giấc này mà trong lòng muốn mắng rất nhiều câu ĐCMN, xương cốt cậu muốn gãy lìa, rốt cuộc tên lưu manh Sơ Lam Phong có biết cái gì gọi là kiềm chế hay không?
Tuy đã quen biết người đàn ông này hai đời rồi, Lý Tân Hạo rất rõ ràng trong từ điển của anh không có hai chữ kiềm chế nhưng cậu vẫn không nhịn được phải cầu xin một chút.
Đau lưng mỏi gối eo tê, cậu không muốn xuống giường chút nào cả. Cái tên khốn này.
"A lô?" Lý Tân Hạo bắt máy, thái độ không phải tốt lắm.
Giọng nói khàn khàn mang theo gợi cảm sau cao trào. Mạc Tử Thông nghe mà sửng sốt lập tức nghĩ tới lời Hàn Nhược nói, Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo ở bên nhau. "Chúc mừng cậu, ca phẫu thuật rất thành công."
"Là anh à." Thành kiến Lý Tân Hạo dành cho Mạc Tử Thông là đến từ Lâu Từ. Cho nên không cần hiểu biết người này mà chỉ cần nghe tên hắn ta thôi, Lý Tân Hạo đã không thích rồi. "Cảm ơn."
Lời nói vừa khách sáo lại không thân khiến Mạc Tử Thông đã hiểu được ý của Lý Tân Hạo. "Chỉ muốn nói câu chúc mừng với cậu thôi, hôm nào có cơ hội cùng nhau ăn cơm."
"Được."
"Vậy... Tạm biệt." Mạc Tử Thông là người lý trí. Tuy nhà họ Mạc có vị trí nhất định ở thủ đô nhưng đem so với nhà họ Sơ thì chẳng khác nào như bóp chết một con kiến.
Tuy Mạc Tử Thông có cảm tình với Lý Tân Hạo nhưng hắn ta sẽ không ngốc đến nỗi cướp người của Sơ Lam Phong. Muốn tiếp tục ở thủ đô thì không thể đắc tội với nhà họ Sơ được.
Cảm tình mà thôi, còn chưa sâu đến độ không phải cậu không thể, cho nên Mạc Tử Thông đã quyết định từ bỏ.
Nghe tiếng tút tút từ trong điện thoại, trong lòng Lý Tân Hạo lại hiện lên một đống ĐCMN, cố ý gọi tới đánh thức cậu chỉ để nói một tiếng chúc mừng thôi sao? Người đàn ông này không được tỉnh táo à?
"Tỉnh rồi sao?" Sơ Lam Phong mặc áo tắm, mới vừa tắm rửa xong, "Tôi đã chuẩn bị chút đồ ăn để ấm bụng, em còn chưa ăn cơm tối mà."
"Xì." Lý Tân Hạo ném gối đầu sang, "Sơ Lam Phong, em cảnh cáo anh, lần sau thử lại không kiềm chế như vậy nữa xem." Một buổi chiều, cậu còn mạng để sống đã là kỳ tích rồi.
Sơ Lam Phong nghe xong cười ha ha: "Tôi cho rằng em sẽ cảm thấy hạnh phúc chứ."
"Xì... Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ." Sơ Lam Phong đặt bàn đồ ăn lên trên giường cho Lý Tân Hạo, rồi đi tới ban công kéo rèm cửa ra. Lập tức, bầu trời đầy sao xuất hiện ngay trong tầm mắt Lý Tân Hạo, rất đẹp. "Thích không?" Sơ Lam Phong tựa vào ban công, đốt một điếu thuốc, bắt đầu hút.
Sương khói mông lung vây lấy gương mặt người đàn ông, có vẻ rất gợi cảm lại nam tính.
Lý Tân Hạo nhướng mày nhìn, tính cách của Sơ Lam Phong đời này rất khác Sơ Lam Phong ở đời kia. Nhưng linh hồn trong xương cốt là cùng một người, cho nên trái tim hai người rung động với nhau là một loại khế ước giữa linh hồn.
"Em thích biệt thự bên bờ biển." Lý Tân Hạo trả lời.
"Vì sao?" Sơ Lam Phong hỏi.
"Em thích nắm tay anh đi dạo trên bờ cát. Em thích được cùng anh từ từ già đi ở nơi đó." Lý Tân Hạo nói.
Sơ Lam Phong nheo mắt lại, sau đó xoay người đưa lưng về phía Lý Tân Hạo, nhìn thủ đô dưới màn đêm phồn hoa, xa xỉ, duy mỹ. Toàn bộ những thứ này đều bị cất giấu dưới màn đêm.
Sơ Lam Phong sống ba mươi hai năm, vẫn luôn biết rõ bản thân muốn gì.
Trong nhà theo chính trị, anh không thích loại tranh đấu mục nát này, mà địa vị trong giới chính trị của nhà họ Sơ cũng không vì có thêm Sơ Lam Phong hay thiếu Sơ Lam Phong mà thay đổi, cho nên anh chọn theo kinh doanh.
Cho dù là một thương nhân thành công hay là Thái tử nhà họ Sơ, Sơ Lam Phong cũng chưa bao giờ lộ ra tai tiếng, mà anh cũng không có bạn giường cố định. Lúc nào có hứng thú, có lẽ sẽ lên giường với người khác nhưng Sơ Lam Phong yêu sạch sẽ.
Sự xuất hiện của Lý Tân Hạo, là ngoài ý muốn.
Gương mặt được trời ưu ái rất hợp mắt Sơ Lam Phong. Vả lại, cậu và Hàn Đông Lỗi từng có một đoạn quá khứ càng khiến anh để ý hơn. Nhưng càng là để ý tới Lý Tân Hạo lại càng phát hiện ra người này khác xa so với hình dung của Hàn Đông Lỗi, trên người Lý Tân Hạo có một loại khí chất khiến anh mê đắm.
Bí ẩn, tự tin, lại rất hiểu anh.
Thanh niên này không mạnh mẽ, thậm chí rất yếu ớt nhưng hơi thở cậu tỏa ra lại rất mê người.
Thanh niên này, là một ngoài ý muốn trong cuộc đời anh. Sơ Lam Phong tin rằng loại ngoài ý muốn này sẽ không xuất hiện thêm lần thứ hai. Càng đến gần Lý Tân Hạo, anh lại càng khó tự kiềm chế bản thân.
Biệt thự bên bờ biển sao?
Sơ Lam Phong gợi lên khóe môi, cười thật dịu dàng nhưng Lý Tân Hạo lại không nhìn thấy.
Có lẽ là đã rất yêu rất yêu cậu rồi, cho nên những lời Lý Tân Hạo nói, những thứ Lý Tân Hạo muốn, anh đều muốn đưa cho cậu. Đúng là gặp phải quỷ mà, nhưng cảm giác có thể để ý tới một người, yêu chiều một người thật sự quá đẹp đẽ.
Khi quay đầu lại, Lý Tân Hạo đã ăn xong này đó, yên lặng ngủ rồi.
Sơ Lam Phong đi tới, đặt bàn đồ ăn ra ngoài cửa rồi đi trở về ngồi bên giường, nhìn gương mặt lúc ngủ của Lý Tân Hạo. Anh vươn tay, dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu: "Rốt cuộc em là ai?"
Giọng nam trầm thấp như đang hỏi chính mình.
Sơ Lam Phong biết, người này không phải Lý Tân Hạo. Hoặc là nói, không phải Lý Tân Hạo mà mình đã điều tra, vậy cậu là ai? Trước mặt cậu, bản thân anh dường như không hề có bí mật.
Từ sở thích cá nhân, đến mật khẩu máy tính hôm nay, anh cảm giác người này giống như đã từng tồn tại trong cuộc sống của mình. Nhưng bản thân lại không thể nào nhớ nổi người này.
Nếu không phải rất có tự tin với trí nhớ của mình, Sơ Lam Phong đã phải nghi ngờ có phải mình mất trí nhớ hay không.
Sơ Lam Phong tin tưởng Lý Tân Hạo, vì mỗi khi người này nhìn anh, trong mắt chỉ có tình yêu nồng đậm, vô cùng rõ ràng. Sẽ không lại có một đôi mắt nào có thể nhìn anh như vậy nữa.
Ngón cái khẽ lướt qua mắt Lý Tân Hạo, hàng mi thật dài chọc vào lòng bàn tay hơi ngứa, rồi làm cho người ta yêu thích khó có thể buông tay.
"Rốt cuộc em là ai vậy chứ?" Sơ Lam Phong lại hỏi thêm một lần nữa, rõ ràng biết Lý Tân Hạo sẽ không trả lời anh.
Lý Tân Hạo nói, nếu có một ngày anh yêu cậu hơn mạng sống thì cậu sẽ trả lời cho anh biết. Đó là một đứa nhỏ tham lam lại kiêu ngạo nhưng tham lam và kiêu ngạo đó lại cũng khiến cho người ta thích đến thế.
Không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa, Sơ Lam Phong xốc chăn lên giường, ôm lấy người bị mình hành hạ cả một buổi chiều vào lòng. Hôn khẽ lên khóe mắt của Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo khẽ giật cơ thể, có lẽ là không thích bị ôm như vậy cho nên đẩy Sơ Lam Phong ra, lại tìm một vị trí thoải mái trong ngực Sơ Lam Phong. Trong miệng thì thầm: "Chú đừng quậy... Quậy nữa... Quậy nữa sẽ ly hôn đấy."
Ly hôn?
Sơ Lam Phong nghe mà không khỏi thấy thú vị: "Vậy cho hỏi chúng ta kết hôn khi nào vậy?"
"Ngày x tháng x năm 2006." Lý Tân Hạo trả lời.
Sơ Lam Phong chấn động: "Ở đâu?"
"Hà Lan."
Không thể nào.
Năm 2006, mình còn chưa quen biết cậu mà.
"Chúng ta quen nhau khi nào?" Đứa nhỏ này lại nói mớ rồi phải không?
"Lúc em bốn tuổi... Bốn tuổi, ở nhà Hàn Đông Lỗi."
Không đúng.
Sơ Lam Phong bật dậy, muốn nhìn rõ xem Lý Tân Hạo đã tỉnh hay chưa. Nhưng nhịp thở đều đều của thanh niên đã nói cho anh biết, cậu vẫn đang ngủ. Đầu óc Sơ Lam Phong rất loạn. Câu trả lời của Lý Tân Hạo khác hoàn toàn với sự thật. Nhưng Sơ Lam Phong lại bị hấp dẫn bởi câu trả lời của cậu, anh không thể dừng lại như vậy được bèn hỏi tiếp: "Hạo Hạo, bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ba... Ba mươi."
Không đúng, người này mới có hai mươi hai thôi. Trái tim anh đập thình thịch, dường như đã có đáp án gì đó sắp nhảy ra nhưng Sơ Lam Phong lại không dám tin tưởng đáp án này. "Hạo Hạo, bây giờ Sơ Lam Phong bao nhiêu tuổi?"
Lúc này, Lý Tân Hạo không trả lời, cậu dựa vào trong lòng Sơ Lam Phong, chỉ để lại tiếng thở đều.
Trái tim Sơ Lam Phong vẫn còn tiếp tục đập lên, càng lúc càng nhanh... Càng lúc càng mạnh. Sơ Lam Phong không phải người mê tín nhưng câu trả lời của Lý Tân Hạo khiến anh luôn có một cảm giác sắp chạm tới đáp án rồi.
Không không không, Sơ Lam Phong tự nói với bản thân là do mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà...
Trước khi quen biết Lý Tân Hạo, cuộc điện thoại kỳ lạ kia.
Rõ ràng họ không biết nhau, người này lại nói yêu mình.
Rõ ràng họ chưa từng gặp bao giờ, người này lại biết rõ mọi thứ về mình như lòng bàn tay.
Cậu nói: Sơ Lam Phong, chúng ta lại yêu thêm một đời, được không?
Cái gì gọi là yêu thêm một đời? Chứng tỏ họ đã yêu một đời rồi.
Trái tim đột nhiên đau quá, ý tưởng không thực tế này làm cho Sơ Lam Phong cảm thấy buồn cười. Nhưng bàn tay ôm Lý Tân Hạo lại đang run rẩy. Một người kiêu ngạo như Sơ Lam Phong, tự tin như Sơ Lam Phong, mà lần đầu tiên trong cuộc đời, hai tay lại đang run rẩy.
Ngày hôm sau.
Lúc Lý Tân Hạo thức dậy, Sơ Lam Phong đã tỉnh trước, anh ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt đó khiến Lý Tân Hạo cho rằng Sơ Lam Phong thất hồn lạc phách rồi.
"Ánh mắt anh như vậy là sao?" Lý Tân Hạo hỏi.
"Anh nằm mơ." Sơ Lam Phong trả lời.
"Chỉ là một giấc mơ thôi mà, có gì kỳ lạ?" Lý Tân Hạo xuống giường, "Nằm mơ ngốc luôn rồi à?"
"Trong mơ, chúng ta đã kết hôn, ở Hà Lan. Năm ấy em mười tám, tôi hai mươi tám."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]