Cuối cùng, ca phẫu thuật cũng kết thúc.
Lý Tân Hạo cảm thấy hai tay mình sắp rụng rời ra rồi.
"Sao rồi?" Hạ Hi Kiệt là người đầu tiên chạy tới cửa phòng phẫu thuật, "Ông nội tôi thế nào?"
"Ca phẫu thuật rất thành công." Lý Tân Hạo nói, "Chuyện còn lại giao cho bác, cháu muốn nhận được kết quả về bản báo cáo xét nghiệm máu lúc trước."
Câu nói phía sau là Lý Tân Hạo nói với ba Lâu đã đuổi theo kịp.
"Cháu yên tâm."
"À đúng rồi." Lý Tân Hạo đột nhiên nhớ tới cái gì, "Anh Hạ, nhớ gửi phí phẫu thuật cho tôi đấy."
Chỉ cần ca phẫu thuật thành công, Hạ Hi Kiệt sẽ không để ý tới chút tiền ấy. Anh ta bắt lấy tay Lý Tân Hạo: "Tôi sẽ không nói những lời cảm ơn sáo rỗng."
"Miễn." Lý Tân Hạo cười khẽ, đi về phía Sơ Lam Phong, "Em mệt mỏi, muốn về ngủ một giấc."
"Được." Sơ Lam Phong dắt lấy tay cậu, "Đi ra bãi đỗ xe."
Vừa lên xe, Lý Tân Hạo đã nhắm mắt định nghỉ ngơi. Nhưng trước khi ngủ, cậu lại nói: "Trong ca phẫu thuật hôm nay, anh có đoán được ai muốn hãm hại em không?"
Sơ Lam Phong ấn lên huyện thái dương Lý Tân Hạo, mát xa cho cậu: "Em có đoán ai không?"
"Hàn Nhược và Mạc Tử Thông đều có khả năng." Lý Tân Hạo dừng một lúc mới nói tiếp, "Trừ họ ra, em không thể nghĩ ra ai khác."
"Lý do?"
"Mạc Tử Thông hại em là vì tranh đấu giữa bệnh viện hai nhà. Còn Hàn Nhược hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589112/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.