Lý Tân Hạo đẩy anh ra: "Vậy em nên gọi là gì đây? Dựa theo vai vế phía nhà họ Hàn, gọi anh một tiếng chú út, vậy thì phải gọi anh ấy một tiếng chú Hạ cũng không quá."
"Em..."
Hì hì... Lý Tân Hạo cười đi đến trước mặt Sơ Lam Phong, nâng cằm anh lên. Trên cằm Sơ Lam Phong hơi thô ráp, đây là râu. Nhưng Lý Tân Hạo lại vô cùng thích sờ. Cậu cúi đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau, động tác vô cùng thân thiết.
Lý Tân Hạo duỗi đầu lưỡi liếm lên môi Sơ Lam Phong: "Mùi thuốc lá."
Sơ Lam Phong không nghiện thuốc lá nhưng trên người luôn thoảng một mùi thuốc lá, rất dễ chịu.
"Thích không?" Sơ Lam Phong ôm chặt lấy eo kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Lý Tân Hạo gật đầu: "Mùi hương thuộc về anh thì em đều thích."
"Tình vậy sao?" Sơ Lam Phong nhướng mày. Người này đúng là nói lời yêu thương cũng không hề đỏ mặt.
"Em cho rằng da mặt anh cũng đủ dày rồi." Lý Tân Hạo trả lời.
Ha ha ha... Sơ Lam Phong cười to. Gương mặt luôn luôn lạnh lùng, lúc cười rộ lên vô cùng hấp dẫn. Bản thân Sơ Lam Phong đã là một người đàn ông rất hấp dẫn rồi nhưng anh lại không hay cười.
"Tân Hạo."
"Hửm?... Gọi em là Hạo Hạo." Cậu không quen nghe người này dùng xưng hô xa lạ như vậy gọi mình.
"Hạo Hạo." Không biết vì sao khi gọi hai chữ này ra, trong lòng Sơ Lam Phong đột nhiên trào dâng một loại cảm xúc khó hiểu.
"Ừm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589105/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.