"Thầy Lý." Hoa Thu Ngụy hô to.
Mùa hè ở thủ đô rất nóng bức. Lý Tân Hạo mặc áo sơ mi trắng, quần short đen, giày thể thao màu đen, cùng với gương mặt xinh đẹp của cậu, cho dù là ở trong thủ đô tràn ngập con ông cháu cha và người nổi tiếng thì gương mặt cậu cũng rất nổi bật. Huống chi còn có tiếng hét của tên miệng rộng Hoa Thu Ngụy nữa chứ.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người chú ý, có bao nhiêu ánh mắt săm soi thì cậu đã sớm thành thói quen rồi. Đưa hành lý trong tay cho Hoa Thu Ngụy: "Mang hành lý về khách sạn giúp tôi, tôi có chút việc riêng."
"Được, vậy khi nào về thầy Lý cứ gọi tôi." Thái độ Hoa Thu Ngụy đối với Lý Tân Hạo tựa như chó săn.
"Được."
Sau khi hai người chia tay nhau tại sân bay, Lý Tân Hạo lập tức bắt xe đi tới một nơi nào đó.
Nơi này ở ven biển. Thật ra địa phương ven biển ở thủ đô không nhiều lắm cho nên sau khi nơi này được khai phá thì giá đất vô cùng đắt đỏ. Thủ đô năm 2010, nơi này vẫn là khu nghỉ dưỡng, còn chưa được quy hoạch nhưng đã có rất nhiều người thích đến bờ biển bên này chơi. Đời trước là vào năm 2020 mới được công ty bất động sản mua lại, sau đó xây biệt thự sát bờ biển, Sơ Lam Phong đã đặt mua một căn nhà có vị trí đẹp nhất trong số đó.
Đi trên bờ cát, nhìn về phía biển cả mênh mông vô định, tâm trạng Lý Tân Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589097/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.