Sân bay.
"Thầy Lý?" Hoa Thu Ngụy nhìn cậu thanh niên xinh đẹp trước mặt lập tức mắt trợn tròn. Tuy từ giọng nói trong điện thoại đã biết người này rất trẻ tuổi, nhưng bây giờ gặp ngoài đời, lại còn trẻ hơn tưởng tượng của cậu ta nữa. "Cậu thật sự là thầy Lý sao?"
Lý Tân Hạo vỗ bờ vai cậu ta: "Bao đổi trả."
"Rất không ngờ tới. Thầy, cậu bao nhiêu tuổi rồi, chăm sóc như thế nào vậy?" Hoa Thu Ngụy vừa kéo va li vừa sờ mặt Lý Tân Hạo.
Lập tức bị Lý Tân Hạo đẩy tay ra: "Năm nay tôi hai mươi hai, cậu gọi tôi Lý Tân Hạo là được."
"Cái gì, cậu mới hai mươi hai á?" Hoa Thu Ngụy giật mình, "Vậy cậu..." Sao có thể được chứ? Xem người này trả lời câu hỏi cũng không giống sinh viên, làm sao chỉ mới hai mươi hai tuổi.
"Cần xem căn cước của tôi không?" Hai người đi ra cổng, bắt một chiếc taxi.
"Vậy cậu học y ở trường đại học nào? Không, không, không, hay là cậu nhảy lớp, bây giờ đã tốt nghiệp bác sĩ rồi? Tôi đang hỏi cái gì vậy?" Bản thân Hoa Thu Ngụy cũng không biết mình muốn hỏi cái gì nữa.
"Tôi học đại học Hạ Giang, đã tốt nghiệp rồi. Bây giờ tôi đưa cậu về khách sạn, ngày mốt lại đi Hoành Hải."
"Được." Hoa Thu Ngụy không hề có ý kiến.
Hai người ngồi xe tới khách sạn Hương Châu.
Hoa Thu Ngụy lần đầu đến Hạ Giang, phải nói là lần đầu đến phía Nam, kế hoạch ban đầu của cậu ta là tới du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589093/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.