Sơ Lam Phong cầm tài liệu trong tay, giống như đúc Lý Tân Hạo đã nói lúc tới phỏng vấn, thậm chí từ trong miệng Hàn Đông Lỗi cũng là như vậy. Sơ Lam Phong không nghi ngờ tính chân thật của tài liệu này. 
Nhưng anh tuyệt đối không tin một sinh viên tốt nghiệp khoa văn học của đại học Hạ Giang lại có kiến thức y học chuyên nghiệp đến vậy. Tuy Sơ Lam Phong học tài chính, là người ngoài nghề, cũng có thể nhìn ra động tác cứu người của Lý Tân Hạo lúc sáng là chuyên nghiệp tới mức độ nào. 
Người này nếu nói tốt nghiệp Học viện y học e là cũng không ai sẽ nghi ngờ. 
"Cậu thấy thế nào?" Sơ Lam Phong đặt tài liệu xuống hỏi Chương Lạc. 
Biết bảy thứ tiếng lại hiểu về y khoa, cả người cậu đều lộ ra hơi thở bí ẩn. 
"Tôi còn nhớ rõ lúc cậu ấy tới phỏng vấn có nói một câu, nói bàn tay mình thích hợp cầm dao. Khi ấy, tôi cho rằng cậu ấy chỉ nói đùa thôi nhưng đến sáng nay nhìn cậu ấy cứu người, tôi gần như đã tin tưởng cậu ấy là một bác sĩ chuyên nghiệp rồi." Chương Lạc đáp, "Vừa rồi, từ phòng đi ra tôi có gặp cậu ấy. Tôi đã hỏi một ít vấn đề riêng tư." 
"Ồ? Vấn đề gì?" Sơ Lam Phong ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo nhau, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, hơi thở lạnh lẽo mang theo lười biếng rất là gợi cảm. 
Anh vốn chính là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn. 
"Tôi hỏi cậu ấy, trước đây là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589090/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.