Chỉ là riêng chuyện liên quan tới Lý Tân Hạo, cho dù chuyện cậu đi cửa sau hay là gì khác từ lúc bắt đầu đã có rất nhiều lời ra tiếng vào. Tóm lại, sức tưởng tượng của loài người rất là phong phú.
Nhưng sinh hoạt trong quân đội thật sự rất nhàm chán, ai sẽ ngày nào cũng bàn tán cùng một đề tài chứ? Sau lại không còn ai nói về chuyện của Lý Tân Hạo nữa, mà sinh hoạt trong quân đội của cậu cũng theo đó chấm dứt.
Kỳ lạ là từ sau khi chuyện đó xảy ra, không còn có người tính kế hãm hại Lý Tân Hạo nữa. Còn người hãm hại Lý Tân Hạo thì vẫn chưa tóm được.
"Cuối cùng cũng có thể trở về trường rồi, thứ bảy chủ nhật này cậu có dự định gì không Tân Hạo?" Hoa Thu Ngụy kéo hành lý hỏi. Chăn và chiếu mua lúc đến học quân sự có người mang về, có người để lại để quân đội sửa sang lại quyên góp cho những nơi cần chúng.
"Tắm rửa thật thoải mái rồi ngủ một giấc thật ngon." Lý Tân Hạo trả lời.
"Được thôi, cậu..." Hoa Thu Ngụy đột nhiên kéo lấy quần áo của Lý Tân Hạo, "Này, ông ta đến kìa."
"Ai?" Lý Tân Hạo quay đầu lại.
Người đến là huấn luyện viên Diệp.
"Ông ta đến làm gì nhỉ?"
"Chắc không phải muốn đánh nhau với Lý Tân Hạo đó chứ?"
"Đánh một trận trước khi chia tay?"
"Người ta nào dám đắc tội với Lý Tân Hạo chứ?"
Không ít người châu đầu kề tai thì thầm to nhỏ, Lý Tân Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/3589057/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.