Edit: Thủy Tích
"Phía trước là ruộng lúa vàng ươm rực rỡ, tôi vẫn luôn chạy về phía trước, tôi nhìn về phía đối diện, nơi đó là hy vọng của tôi." Ngô Tân Duy đứng sau lưng Lý Tân Hạo, đọc từng chữ từng chữ.
Giọng nói của thiếu niên mười tám tuổi không trầm thấp nhưng lại có đặc sắc riêng.
"Từ trước đến giờ, tớ không hề biết cậu có thiên phú đọc diễn cảm đó." Lý Tân Hạo để mặc cho Ngô Tân Duy đứng phía sau mình.
"Viết xong quyển sách này rồi hả?" Bởi vì hắn thấy Lý Tân Hạo gõ một chữ END.
"Ừm, viết được hai năm rồi." Trước đây cậu đều viết truyện ngắn nhưng cũng nhận được khá nhiều tiền. Lý Tân Hạo đột nhiên phát hiện, từ khi cậu viết truyện ngắn kiếm tiền trở đi thì đã không còn xin tiền trong nhà nữa rồi.
Hai năm, hai năm trước mình đang làm cái gì? Ngô Tân Duy cố gắng nhớ lại, cấp hai, là tuổi tác đang ăn chơi. Mà người này, hai năm trước mới mười hai tuổi cũng đã viết sách rồi.
"Khi nào xuất bản thì cho tớ một quyển nhé."
"Được."
Bút danh: Trọng Sinh.
Quyển sách đầu tiên cũng được gọi là Trọng sinh, viết về cuối những năm 80 của đất nước. Ngày thứ ba sau khi Lý Tân Hạo gửi bản thảo cho biên tập thì biên tập đã sợ ngây người, gửi lại cho cậu bốn chữ: Đây là thần tác.
Trước đây gửi bản thảo là để kiếm tiền sinh sống, lúc biên tập bảo cậu thử viết sách thì cậu lập tức có hứng thú, thế là dùng hai năm để viết. Thứ nhất, là để giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/1695253/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.