Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo muốn nhào tới bóp chết người đàn ông này. Mười tuổi năm ấy, người này khiêu khích mình, bây giờ lại cố ý nói lời mập mờ với mình. Cậu mới mười bốn tuổi thôi, mười bốn tuổi thôi, có hiểu không hả?
"Sao anh lại về nước rồi?" Lý Tân Hạo ông cụ non hỏi.
Sơ Lam Phong trả lời không chút để ý: "Bởi vì nhớ Hạo Hạo mà."
Lời nào là thật, lời nào là giả, ai cũng không biết được ý trong lời nói của y.
Lý Tân Hạo xem như là y đùa giỡn mình. Nhưng mà đời trước, cậu và Sơ Lam Phong chỉ mới tiếp xúc với nhau một lần như vậy, trong ấn tượng của cậu, y là một người lịch sự lễ độ nhưng ánh mắt lại hời hợt xa cách, cao quý đến nỗi không thể leo tới được.
"Vị này là người thân của Sơ thiếu gia sao?" Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh Sơ Lam Phong tiếp lời. Lúc này Lý Tân Hạo mới nhận ra bên cạnh Sơ Lam Phong còn có người khác, vậy mà cậu lại không chú ý tới.
Ngay tại lúc cậu định trả lời không phải thì Sơ Lam Phong lại ôm lấy vai cậu nói: "Cháu của tôi." Giọng nói ôn hòa, nhưng... chỉ dừng lại ở mức đủ lễ thôi, khác xa người vừa mới nãy trêu chọc cậu.
Dối trá. Lý Tân Hạo thầm đánh giá.
"Hạo Hạo cùng đi chơi bi-da đi." Mặc dù là đang nói chuyện, nhưng từ sức lực mà Sơ Lam Phong dùng để túm lấy Lý Tân Hạo thì rõ ràng là không cho phép người ta từ chối rồi. Cũng giống như tại ga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/1695209/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.