Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo mang dép vào, đi theo qua : "Có nhiều cá quá!"
Sơ Lam Phong rải một ít thức ăn cho cá vào trong ao : "Ừm, có mấy chục loại cá, nhưng đều là loại ăn cỏ. Tôi cứ tưởng lúc tôi không có mặt ở đây thì người giúp việc sẽ khiến bọn chúng chết hết chứ, không ngờ lại nuôi tốt như vậy."
Sơ Lam Phong đặt túi thức ăn cho cá vào trong tay Lý Tân Hạo : "Nhóc cho cá ăn đi." Vừa nói, y vừa cầm một cái vợt nhỏ đặt ở bên cạnh lên, vớt hết lá cây trong ao cá ra.
Lý Tân hạo vừa cho cá ăn, vừa nhìn lén Sơ Lam Phong.
Mới ở chung một lúc mà đã lật đổ ấn tượng đời trước của cậu về Sơ Lam Phong rồi.
Người đàn ông với ánh mắt có thể khiến cho bản thân mình cảm thấy lạnh băng toàn thân, vào giờ phút này lại sừng sững như núi, đẹp như tranh vẽ.
Khí chất cao quý cùng tính tình ưu nhã của Sơ Lam Phong là xuất từ bối cảnh gia đình, là bộc lộ từ trong xương tủy mà ra ngoài.
Trong ánh nắng chiều tà, người thanh niên vớt lá cây đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Lý Tân Hạo, rồi lại cúi đầu làm tiếp việc đang làm.
Khác với nụ cười qua loa lấy lệ ở đời trước, cũng khác với nụ cười làm ra vẻ văn nhã ở ga tàu hỏa, nụ cười vào giờ phút này của Sơ Lam Phong liền khiến cho Lý Tân Hạo cảm thấy rất chói mắt.
Bản thân người này đã là loại người khiến muôn vạn người phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/1695195/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.