Edit: Thủy Tích
"Ơ... đứa nhỏ sao con lại khóc, không khóc nha, mẹ ôm... mẹ ôm..." Mẹ Lý dỗ đứa nhỏ trong lòng mình, sau đó lại nhìn nhìn tã giấy, cũng không có đi tiểu.
"Mẹ, có phải em trai đói bụng rồi không?" Lý Tân Long nhắc nhở.
Lý Tân Hạo đã được hai tháng, tháng đầu ý thức rất mơ hồ, cũng không kháng cự uống sữa mẹ, nhưng gần đây chỉ cần mẹ Lý đút cho cậu uống sữa mẹ, cậu liền không chịu uống, không còn cách nào, mẹ Lý đành phải đem sữa chiết ra một cái bình, như vậy đứa nhỏ này mới có thể ngoan ngoãn uống hết được.
Nhưng mà lần này, mặc cho Lý mẹ dỗ như thế nào, Lý Tân Hạo vẫn không chịu uống, cậu khóc lóc một hồi liền cọ cọ chui vào trong ngực mẹ Lý, quần áo thô ráp cọ xát lên khuôn mặt non mịn của Lý Tân Hạo, nhưng cậu phảng phất nếu làm như vậy thì có thể từ nơi này tìm kiếm được một chút an tĩnh trong tâm hồn.
Lý Tân Hạo là một đứa nhỏ rất dễ nuôi, ban ngày mẹ Lý bận việc nhà nông, sẽ để cho chị cả Lý Linh Linh chăm sóc cho cậu, có thể nói Lý Tân Hạo là do một tay Lý Linh Linh nhìn mà lớn lên.
Từ lúc Lý Tân Hạo sinh ra, rất ít khi khóc quấy, mà ngẫu nhiên khóc lại khiến cho mọi người không hiểu được lý do vì sao; đồng thời, cậu cũng chưa bao giờ cười, hàng xóm đều nói, đây là một đứa nhỏ quái gở, đã ba tuổi còn chưa chịu nói, cho nên mọi người đều bắt đầu truyền tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-hen-mot-doi-khong-hoi-tiec/167117/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.