Hứa Tinh Trình bận rộn cả đêm, đợi đến lúc anh có thể ngồi xuống, trời đã sắp sáng rồi.
Anh kéo ghế ngồi bên giường bệnh của Thiên Anh, chống tay lên trán chợp mắt một chút.
Khi Thiên Anh tỉnh lại, liền nhìn thấy Hứa Tinh Trình ngồi trong ánh nắng ban mai, gương mặt phờ phạc nhưng dịu dàng, trong không khí có thoang thoảng mùi rượu. Cô vô thức vươn tay, lúc sắp chạm vào má anh lại rụt trở về, chỉ vẽ một đường hư vô trong không khí phác họa đường nét gương mặt anh. Gương mặt này thật điển trai.
Chỉ là trong đầu cô vô thức xẹt qua một gương mặt khác, gương mặt đeo mặt nạ nói: “Nhìn tôi là được.”
Hứa Tinh Trình ngủ mê man, đến khi tay chống không ổn liền giật mình, thấy Thiên Anh đã tỉnh lại, còn đang thất thần suy nghĩ gì đó:
– Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?
– Không có cảm giác gì, chỉ là hơi mệt.
– Bình thường thôi, thoáng cái rút nhiều máu như vậy, may mà sức khỏe em tốt- Hứa Tinh Trình lấy qua hộp sô cô la được đóng gói kỹ càng đưa cho Thiên Anh- Ăn chút sô cô la sẽ khá hơn.
Nói xong, Hứa Tinh Trình lấy một viên ra, mở giấy gói đút cho Thiên Anh ăn. Thiên Anh do dự, vẫn há miệng ngậm lấy, cô thưởng thức hương vị sô cô la:
– Ngọt ngọt, đắng đắng, ăn rất ngon, khác với vị kẹo đường.
Hứa Tinh Trình thấy cô thỏa mãn vì một viên sô cô la, tâm trạng nặng nề cả đêm chậm rãi chuyển biến tốt đẹp hơn, hứng thú kể cho cô nghe nhân duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/219199/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.