Hồng Bang và Lâm gia đều bị người Nhật để ý, chỉ có thể giấu La Phù Sinh ở trong cô nhi viện, vì để bảo vệ anh, các tu nữ đóng cửa hậu viện, không cho thăm viếng.
– Gần đây ở Thượng Hải thời cục bất ổn, bên phía Nam Kinh đúng lúc muốn gọi anh về Nam Kinh nhậm chức, em có thể chọn theo anh đi Nam Kinh, hoặc là đi lên Bắc Bình cũng có nhà của họ Lâm ta.
– Anh, vết thương của Phù Sinh khá nặng, em muốn ở lại Thượng Hải thêm một thời gian.
– Hứa Tinh Trình sẽ bán đứng em bất cứ lúc nào, em ở lại quá mức nguy hiểm! Em đi trước đã, anh cho người chăm sóc Phù Sinh, đợi tình hình sức khỏe cậu ấy khá lên, anh sẽ nghĩ cách để hai đứa gặp nhau.
– Em chỉ muốn ở bên anh ấy.
La Phù Sinh nghe thấy bên tai có tiếng người thì thầm, từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Nhược Mộng đang đứng trước cửa sổ nói chuyện với Lâm Khải Khải, lưng cô thẳng tắp, biểu lộ quật cường.
Lâm Nhược Mộng cảm nhận được ánh mắt phía sau, quay người lại, phát hiện anh đã tỉnh.
– Phù Sinh…- Cô bước nhanh đến bên giường khẽ gọi tên anh, muốn cầm lấy tay anh, lại nhớ ra đống băng gạc quấn quanh, nên ngừng lại.
Lâm Nhược Mộng nhớ đến lời dặn của bác sĩ: “Tay bệnh nhân tổn thương rất nghiêm trọng, đã rút hết kim độc ra, nhất định phải cẩn thận chăm sóc, nếu không sẽ tàn phế! Tổn thương quá nặng, thời gian này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Mặt khác, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/1135637/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.