Thiên Anh đẩy cửa phòng anh trai ra, thấy anh đang nằm trên giường đưa lưng về phía cửa.
– Anh?- Cô khẽ gọi một tiếng, thật lâu sau, Đoàn Thiên Tứ mới ừ đáp lại, nhỏ đến khó nghe.
Cô mất tích lâu vậy, cha cô ngã bệnh, anh trai yêu thương cô nhất không thể yên ổn ngủ như vậy được. Nếu anh không ngủ, đại sư tỷ lúc nãy ở ngoài sân kêu lớn Thiên Anh đã về, anh nhất định cũng nghe được rồi, chỉ là ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, đây rất không bình thường.
Thiên Anh ngồi xuống mép giường anh, đưa tay sờ trán anh:
– Bệnh rồi à?
Trán Đoàn Thiên Tứ lạnh ngắt, còn đổ mồ hôi lạnh, cô áp tay vào, cả người anh liền run bắn lên.
– Nhất định là bệnh rồi, để em đi gọi bác sĩ!- Thiên Anh vội vàng đứng lên, bị anh trai túm cổ tay lại, anh vẫn không xoay, hệt như xấu hổ khi phải đối mặt với cô.
– Không cần đi…- Anh vừa lên tiếng, cổ họng khản đặc, khó nghe không giống tiếng người. Đối với diễn viên hát hí khúc mà nói, thứ quý giá nhất chính là giọng hát. Chỉ qua một đêm, anh làm sao có thể giày vò giọng của mình thành như vậy?
– Anh, rốt cuộc anh bị sao vậy?- Thiên Anh lòng nóng như lửa đốt- Em đi tìm Hứa Tinh Trình, anh ấy là bác sĩ, anh ấy có thể khám giúp anh.
Đoàn Thiên Tứ đột nhiên ngồi bật dậy, ghìm chặt cổ tay cô xuống, trong ánh mắt nhìn cô lần đầu tiên có vẻ cáu bẳn:
– Không được đi!
Lúc này Thiên Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-cung-em-phu-sinh-nhuoc-mong/1135603/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.