Đã nhớ ra chưa?
Edit by Thuyển
___________________
Dư Gia Nghệ nặng nề nhắm mắt lại, cậu cảm thấy mình đang lâm vào một cơn ác mộng. Cậu chỉ có thể thở bằng miệng, lồng ngực như bị một tảng đá đè lên, ngụm khí trong lành hít vào từ đường hô hấp nóng bỏng cũng trở nên bỏng cháy.
Đầu óc cậu nặng trịch, vật lộn giữa trạng thái mê man và tỉnh táo, trong trạng thái này, Dư Gia Nghệ vẫn ngửi thấy mùi trầm hương nồng nặc, khiến cậu bất giác cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không thể kiềm được tiến lại gần mùi hương đó.
Cậu mơ thấy những giấc mơ rời rạc, Dư Gia Nghệ bị kéo vào trong giấc mơ, vẻ mặt cậu lập tức trở nên khó chịu.
Dư Gia Nghệ mơ thấy chuyện trước đây, mùa đông năm đó tuyết rơi dày đặc, tuyết chất thành một lớp mỏng trên mặt đất.
Cậu mặc chiếc áo bông nhỏ đứng một mình, không có khăn quàng cổ hay găng tay, hai má ửng lên vì lạnh trong tuyết.
Cảm giác hồi đó giống như bây giờ, hoa mắt chóng mặt, hơi thở nóng rực. Dư Gia Nghệ lúc đó mới lên tiểu học, trên cổ vẫn chưa đeo khăn quàng đỏ, một mình lẻ loi đứng trước cổng trước.
Dư Gia Nghệ cúi đầu, cậu dường như nhận ra rằng cha mẹ đã quên mất cậu, bởi vì gia đình đã có một đứa em trai alpha mới.
Em trai còn nhỏ, nên cha mẹ Dư nói muốn dành nhiều thời gian cho nó hơn, nhưng Dư Gia Nghệ không hiểu, vì sao lúc nhỏ lại không có ai dành thời gian cho cậu.
Cuối cùng, cậu do một giáo viên tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-tinh-gia-y/997870/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.