Ném quầnáo của Duẫn Hạo sang một bên, Tại Trung đem hai tay anh cột vào thanh vịn trên đầu giường.
– Ngày hôm qua anh trói em lại, em hôm nay cũng cho anh nếm thị mùi vị bị trói là như thế nào – Tại Trung cúiđầu, vừa trói Duẫn Hạo, vừa thì thầm một bên tai anh.
Khẽ cắn vành tai Duẫn Hạo, Tại Trung đưa lưỡi nhỏ khiêu khích chiếc hoa tai anh đeo rồi cứ như thế mà lặp đi lặp lại, sau đó tiếp tụcđưa lưỡi liếm theo đường viền tai. Tại Trung thở nhẹ ra, cũng cảm nhận được Duẫn Hạo đang run rẩy.
Thấy phảnứng của Duẫn Hạo khiến Tại Trung cười thành tiếng. Cậu ngẩng mặt lên, từ trên cao nhìn xuống nửa thân dưới của Duẫn Hạo.
– Anh lạnh sao? Hình như mới rùng mình một cái nha!
– Tại Trung, đừng ồnào nữa, mau cởi trói cho anh – Duẫn Hạo cau mày, khẽ gằn nhẹ với Tại Trung. Nhưng mà cậu không thèmđểý, cứ gia tăng biểu cảm gợi tìnhđủ làm cho anh xung động. Mà cái loại biểu cảm nàyđích thị là khiêu khích, lại càng làm mình chịu không nổi.
– Cởi ra? Anh cũng ghét bị trói sao? – Tại Trung bắt lấy cổ tay đang duỗi thẳng của Duẫn Hạo ở trước mặt, để Duẫn Hạo thấy rõ khổ sở mà hôm qua anh tàn bạo gây ra cho cậu, tàn bạo khiến trên cổ tay trắng nõn này có mấy vết hồng hồng.
– Anh thấy rõ chưa? Em ngày hôm qua bị anh trói nên thành ra thế này a! Cho nên, em cũng muốn anh phải cảm nhận được, muốn anh phải nếm thử mùi vị bị trói là như thế nào.
Tại Trung cúiđầu, đưa môi cắn nhẹ vào cổ Duẫn Hạo, rồi từ vai trượt xuống một đường đến chỗ lúc nãy bị mình cắn qua. Tại Trung đưa đầu lưỡi liếm liếm vào bả vai vẫn còn rơm rớm máu, giống nhưđang thưởng thức mỹ vị. Động tác như thế càng khiếm cho Duẫn Hạo thở dốc nặng nề.
– Đây là vết tích em làm a! Là chứng minh chỉ thuộc về Kim Tại Trung a! – Tại Trung tiếp tục liếm láp vết thương trên vai Duẫn Hạo, tựa hồ rất thỏa mãn với kiệt tác mà chính mình gây ra, môi cùng lưỡi cứ lưu luyến không muốn rời xa. Tay phải của cậu trượt đến bờ ngực rộng lớn của Duẫn Hạo, cố sức nắm bắt “đỏ sậm” trước ngực anh. Tay trái lại từ ngực trượt một đường xuống phía dưới, vuốt ve lấy bụng dưới của anh.
Ngón tay đụng phải phân thân từ lâu đã cứng lên của Duẫn Hạo, Tại Trung liền nở nụ cười yêu mị. Môi liền ly khai vết tích trên vai Duẫn Hạo, Tại Trung đối mặt nhìn chằm chằm đối phương mà lên tiếng
– Duẫn Hạo a, anh muốnđến vậy sao?Phân thân phía dưới vẫn cònđang bị ngón tay Tại Trung liên tụcđùa giỡn, hơn nữa tiểu mỹ nhân ngay trước mặt đây lại cười yêu mị, Duẫn Hạo ngẩng đầu, chỉ muốn hôn thật sâu vàođôi môi phấn hồng mềm mại của Tại Trung, thưởng thức hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi cậu. Cho nên, Duẫn Hạo liền nhướng người về phía trước, nhưng lại bị Tại Trung ở phía sau ngăn cản.
– Không được nga, em đã nói rồi, ngày hôm nay anh không thể chạm vào em.
Ly khai đến khoảng cách thích hợp, Tại Trung liền cười thật tươi.
– Chỉ có em mới có thể chạm vào anh, anh không thể chạm vào em…
Duẫn Hạo từ trước đến giờ vẫn luôn ở thế chủđộng, nhưng lúc này lạiở thế bịđộng, khiến cho anh không thíchứng được. Muốnôm Tại Trung vào lòng, đè chặt cậu xuống, hung hăng chiếm giữ lấu cậu một lần nữa, nhưng mà không được. Hiện tại, Duẫn Hạo chỉ có thể ngắm nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt, vô pháp hànhđộng.
Duẫn Hạo đưa mắt nhìn Tại Trung đang dừng lạiở phân thân ngẩng đầu cao chót vót của mình, hai tay vỗ về nghịch ngợm.
– Tại Trung?
Duẫn Hạo thở hổn hển kêu tên Tại Trung, không thể tin được tiểu mỹ nhân ghét khẩu giao này cư nhiên lại hầu hạ phân thân giương cung bạt kiếm của mình.
Khoang miệng ấmáp bao vây lấy phân thân ngóc đầu. Nhưng vì phân thân quá lớn mà khoang miệng lại quá bé, khiến cho Tại Trung có chút nghẹn. Cậuđưa cái miệng nhỏ không thuần thục của mình cửđộng lên xuống, đùa giỡn với phân thân của Duẫn Hạo vài cái; sau đó lạinuốt vào. Cái lưỡi linh xảo cứđảo qua đảo lại, hai tay cũng không quên xoa nắn hai quả cầu bên dưới. Nhưng hơn thế nữa, trong khi lưỡi nhỏ lởn vởnđùa nghịch ở phân thân, Tại Trung lại hướng đôi mắt quyến rũ của mình ngắm nhìn vẻ mặt của Duẫn Hạo.
Vẻ mặtđó của Duẫn Hạo, quá quyến rũ cũng quá mê người. Bất luận là ai nhìn thấy biểu tình này của anh, hai mắt cũng sẽ bị mê hoặc.
– Ngô…ân…Tại Trung… – Vùng mẫn cảm trực tiếp bị kích thích khiến cho Duẫn Hạo rên rỉ, gọiđích tên Tại Trung, muốn cậu tiếp tục dùng lực mà chúý.
– Ân? – Đầu lưỡi của Tại Trung không cóýđịnh dừng lại, trong mắt mang theo ýđồ xấu xa, quay sang Duẫn Hạo khẽ nhướng mắt lên hỏi.
– Anh muốn ra…Buông…A… – Tại Trung dùng tay nắm lấyđỉnhđầu phân thân của Duẫn Hạo khiến anh gầm nhẹ lên. Nhưng cảm giácđau nhức như vậy lại càng làm cho Duẫn Hạo thêm hưng phấn.
– Buông ra? Nhìn bộ dạng thoải mái của anh như vậy giống như không muốn em buông ra a.
– Tại Trung…- Tại Trung là cốý hiểu sai hay là chính cậu căn bản không biết rằng hai tay anh muốnđược tự do đến ôm cậu? Trong đầu Duẫn Hạo bỗng nhiên trở thành một mảnh hỗn loạn, không thể suy nghĩ rõ ràng.
Môi cùng lưỡi tiếp tục “đấu tranh” với cực đại của Duẫn Hạo, Tại Trung không đểý anh càng ngày càng thở dốc. Cho đến khi cảm thấy thỏa mãn, cậu mới buông tha cho phân thân căng to không thể to hơn được nữa của anh.Đưa tay cầm lấy cái túi nhỏ hình vuông đặt ởđầu giường, Tại Trung ngồi trên thân hình trần trụi của Duẫn Hạo, vỗ vỗ vào khuôn mặt nóng ấm của anh rồiđưa một góc chiếc túiđến, để cho anh thấy rõ cái gìở bên trong đó.
– Anh phải nhớ kĩ, thứ này thật sự cần thiết, anh cũng đâu muốn em bị nhiễm bệnh đúng không? Lần sau anh mà còn không mang mũ, thì từ nay trởđi đừng có mơ mà nói chuyện với em.
Cắn xé túi, Tại Trung lấy thứ bên trong ra mang giúp vào cho Duẫn Hạo. Tiếpđến, đưa tay cởi quần lớn cùng quần nhỏ phía dưới hạ thân, đem phân thân của Duẫn Hạo thâm nhập vào huyệt nhỏ bí mật chưa được bôi trơn.
Tại Trung khẽ cắn môi, những tưởng sẽ cố chịuđựng một chút để tiến vào sau nhưng cảm giácđau nhức nhói lên, khiến cậu kêu to một tiếng.
– Em…- Duẫn Hạo ngạc nhiên trước hànhđộng của Tại Trung. Anh muốn nói với cậuđiều gìđó, nhưng lại chìm ngập trong khoái cảm mà không nói nên lời.
Tại Trung thong thả một chút để cho đông tây kia tiến vào trong cơ thể mình. Khi toàn bộđông tây kia đã hoàn toàn vào sâu bên trong, cả Tại Trung và Duẫn Hạo liền thở hổn hển, cười cười thật lớn. Tại Trung dừng động tác của mình lại một chút, để cho thân thể thật sự quen với vật lớn phía bên trong.
Bên trong thông đạo chật hẹp, Tại Trung có thể cảm nhận được Duẫn Hạo đang di chuyển, liền nhịn không được mà hừ nhẹđứng lên. Hai tay đặt trên ngực anh, cúiđầu lên tiếng
– Đâu phải gọi anh chủđộng a? Anh không được cửđộng.
Mệnh lệnh như vậy, thật sự là nhỏ nhặt không đáng kể.Khi Tại Trung chậm rãi ngối dậy, lại hung hăng ngồi xuống, rõ ràng cảm nhận được Duẫn Hạo lần thứ hai đưa phân thân hướng về trước mà nghênh đón động tác của cậu.
Một lần nâng lên rồi một lần lại hạ xuống, khoái cảm cứ thế mà tấn công thần kinh của cả hai. Tại Trung khẽ cắn môi, đầu ngửa về phía sau, hai mắt khép hờ hưởng thụ. Quần áo phía thân trên vẫn còn chỉnh tề, nhưng hạ thân lại cùng một nam nhân khác tương liên chặt chẽ cùng một chỗ. Nếu như có ai đó thấy Kim Tại Trung như vậy không biết sẽ khinh bỉ cậu như thế nào. Nhưng mà, là cậu yêu anh, yêu nam nhân có tên gọi là Trịnh Duẫn Hạo này. Cho nên dù có bị ai sỉ nhục làđồng tính luyếnái, có bị ai xem như quái vật, cậu cũng không tranh luận.
Nghĩđến điềuđó, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nhỏ giọt lên ***g ngực trơn nhẵn của Duẫn Hạo, khiến cho động tácđang hướng về huyệt nhỏ của anh liền dừng lại. Duẫn Hạo thanh âm khàn khàn, ôn nhu hỏi Tại Trung
– Em làm sao vậy?
Tại Trung dừng động tác lại, cúiđầu xuống đến gần mặt Duẫn Hạo rồi nói
– Anh lúc nãy có nói nếu như anh chết, em sẽđược giải thoát sao? Không phảiđâu Duẫn Hạo à, em là một người nhát gan, cho nên không biết cách nàođi tự sát. Nhưng em sẽ vì anh sẽ mà chịu thống khổ, như vậy anh cảđời sẽ luôn nhớđến em.
Nước mắt liên tục rơi xuống mặt Duẫn Hạo. Anh muốn đưa tay lau khô nước mắt cho cậu, nhưng bất đắc dĩ hai tay lại bị trói ởđầu giường. Muốn an ủi Tại Trung nhưng lại phát hiện giọng nói của mình bởi vì nước mắt của cậu mà không nói nên lời.
– Duẫn Hạo, nếu như anh yêu em, đừng khiến em đau khổ như vậy.Đừng để em một mình, trước khi anh chết hãy giết em đầu tiên. Đừng để em phải côđơn một mình…
Sợ côđơn, không chỉ riêng Tại Trung, mà chính Duẫn Hạo cũng vậy.
Anh yêu cậu, muốn cậu hạnh phúc, muốn thế giới của cậu chỉ có hạnh phúc mà không có bi thương.
– Trả lời em…Trả lời em, Duẫn Hạo…- nước mắt, cho dù thế nào cũng chỉ liên tục rơi xuống, chờđợiđáp án của Duẫn Hạo.
– Ân…- Duẫn Hạo nhẹ giọng trả lời Tại Trung, nhưng trong ngực thầm mắng chính mình bất lực, không thể cho người mình yêu cảm giác an toàn cùng hạnh phúc.
Nhưng mà, Tại Trung, em lúc này có biết không, anh từ lâu đãđem tay em nắm chặt vào tay anh rồi. Em cùng anh, hai người chúng ta sẽ không có ai côđơn cả.
Tại Trung hôn mạnh vào môi Duẫn Hạo, lưỡi cùng lưỡi kịch liệt giao triền, nước mắt lăn dài trên mặt Duẫn Hạo. Hạ thân cũng mãnh liệt di chuyển, giống như muốnđem đối phương hút sạch vào bên trong.
Động tác mãnh liệt như vậy khiến phần eo Tại Trung nhũn ra, trong lúc này hoàn toàn không còn chút sức lực.
– Tại Trung, cởi trói cho anh… – Tiểu mỹ nhân trước mắt đã mất đi khí lực, bí huyệt lại càng ngày càng co rút, hút chặt lấy phân thân Duẫn Hạo, khiến anh khó có thể chịuđựng được.
Rõ ràng là vừa rồi còn nói không cho Duẫn Hạo chủđộng, thế như lúc này phần thân thể không còn chút sức lực lại ham muốn càng nhiều. Tại Trung duỗi dài cơ thể, khó khăn đem y phục cột trên tay Duẫn Hạo mà cởi ra, nhưng thế nào cũng không cởi được.
Hạ thân của Duẫn Hạo căng to đến khó chịu, trong khi phân thân không ngừng đưa đẩy về phía trước, tay liền cố sức tháo mở y phụcđang trói tay mình ra. Rốt cuộc khi tháođược trói, cổ tay cũng đã sưng đỏ một vùng.
Hai tay được tự do, Duẫn Hạo đưa tay ôm lấy thân thể Tại Trung. Với phân thân vẫn cònở trong cơ thể cậu, anh đem cậuđặt dưới thân mình, hạ thân mãnh liệt vận động ra vào.
– Duẫn…- Thân thể chống đỡđợt sóng đột kích dữ dội từ Duẫn Hạo, Tại Trung đưa hai chân kẹp chặt lấy thân thể anh, muốn anh tiến vào trong sâu hơn.
Duẫn Hạo cúiđầu hôn môi Tại Trung. Với tư thế chủđộng này, anh nút lấy lưỡi cậu, giống như muốnđem cả linh hồn cậu mà hút ra, vô pháp dừng lại.
Thở dốc, chính là thanh duy nhất vọng lại của cả hai lúcđó.
Tìnhái quá mức kịch liệt, khiến cho hai ngườiđều không thể nói ra một câu nào hoàn chỉnh, chỉ có thể nóiđơn âm ân, a, trận hoan ái này chính là minh chứng tốt nhất.
Hai tay nâng chân Tại Trung lên, Duẫn Hạo đâm thẳng phân thân vào bên trong. Càng vào sâu, càng khiến Tại Trung tiếp nhận càng nhiều.
Yêu cậu,
Mỗiđộng tác cùng biểu cảm của mình đều là yêu cậu,
Bất kể là cậu khảái hay yêu mị,
Trong mắt Duẫn Hạo đều là mỹđích.Hạ thân mãnh liệt tiến tới, khiến Duẫn Hạo gầm nhẹ một tiếng. Cả Duẫn Hạo và Tại Trung dần dần dịu xuống.
…
Bên tai Tại Trung, một giọng nói trầmấm vang lên
– Anh yêu em, Tại Trung.
Lời nóiđó bỗng khiến khóe mắt cậuđỏ lên.
Lồng ngực Tại Trung run rẩy, thân thể này vẫn còn mẫn cảm lắm, nhưng chỉ vì một câu nói này của Duẫn Hạo mà cậu chỉ muốn cùng anh vẫn như thế màở cùng một chỗ.
Im lặng, nước mắt lần nữa lại chảy xuống.
Một lúc sau,
Thanh âm trong căn phòng nhỏ, lại là tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.
– Em cũng vậy, em yêu anh, Duẫn Hạo.
Nếu không nói rõ, đôi phương có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểuđượcý nghĩ của người kia là gì.
Hai người vĩnh viễn chỉ là hai cá thể riêng biệt,
Cho dù có yêu nhau lần nữa,
Cũng vĩnh viễn không thể trở thành một.
Ái tình, vốn là một thứ không xác định,
Yêu anh, nói như vậy,
E rằng, chỉ là cho đối phương một sự thoải mái tốt nhất.
Tin tưởng,
Cũng giống như chiếc khóa an toàn của tình yêu.
Yêu anh,
Em yêu anh…
==HOÀN==