Tam trưởng lão Thanh Sơn Môn - ôn nhuận như ngọc, phong lưu tiêu sái, một đời lấy cầm kỳ thi họa làm thói vui, không tranh quyền đoạt lợi cũng không màng thế sự. Đến cuối cùng vì bảo vệ tu chân giới liền cùng thiếu chủ Ma giáo Phong Vu Thương đồng quy vu tận.
Lăng Vũ vừa mở cửa phòng, đôi mắt vẫn chưa mở được, ngáp dài một cái vươn vai, tối qua ngủ thật ngon! Cứ nghĩ Lãnh Vô Hàn sẽ quay lại tập kích nhưng cuối cùng ngay cả bóng của Ma tộc cũng không thấy, hắn lắc đầu chán nản, xét theo tính cách vừa kiêu vừa lười của boss cho dù đánh cũng sẽ chọn giờ hoàng đạo quang minh chính đại kéo quân lên đây a!
Nhưng hôm nay cũng thật kỳ lạ, như thường lệ thì các đệ tử phải hô hô ha ha tập kiếm mới phải! Hiện tại ngay cả một bóng người cũng không có là sao?
- Tiểu Vũ, tiểu Vũ!
Cảnh Hoài trang phục hôm trước như hôm sau ôm theo câu cổ cầm trắng loạng choạng chạy đến, mái tóc xoã tán loạn vẫn chưa chải qua, hai mắt nhắm liền cứ hết đụng chỗ này lại đụng chỗ kia!
Lăng Vũ chiêm ngưỡng loại thần công này thành quen liền tiến đến, rút ra một dây lụa tỉ mỉ chỉnh lại tóc cho nó. Tóc của Cảnh Hoài rất mềm, dù không dùng lược vẫn có thể đơn giản dùng tay buộc gọn lại liền xong
- Sao rồi? Chuyện gì?_ Lăng Vũ vỗ vỗ gương mặt của Cảnh Hoài
- A! Hình như hôm nay đại trưởng lão xuất quan nên các đệ tử của môn phái phải đến Thiền Định đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-xuyen-nam-phu-ta-khong-biet-gi-ca-la-nam-chinh-tu-tim-den/1384498/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.