Toàn quân khai chiến, nếu nói khi cổ binh đấu cổ binh là đẫm máu thì toàn quân khai chiến lại là khốc liệt. Bắc Nguyệt liên minh nhiều cao thủ nhưng Thiên Ma cung thêm phần tàn ác bí ẩn, hàng ngũ hộ pháp của bọn hắn không ai là không quỷ quyệt, vì chiến thắng không từ thủ đoạn.
Có vẻ như theo sự chết chóc trên chiến trường, bầu trời cũng trở nên tối sầm lại, không khí nặng nề bao trùm bởi sát khí phô thiên cái địa, lòng người hoảng loạn.
Mạc Vấn Thiên ra chiến trường, đi đến đâu là tiện tay gặt hái vô số mạng sống, hắn giẫm lên thi thể mà tiến, đao Yểm trong tay nhuốm máu tỏa ánh sáng yêu diễm, ong ong kêu gào muốn được tàn sát nữa, tàn sát mãi.
Mạc Vấn Thiên vuốt vuốt thanh đao, lưỡi đao cứa sâu vào lòng bàn tay hắn, máu tươi nhanh chóng bị hút hết sạch. Chỉ uống máu của Mạc Vấn Thiên, máu của những người thường khác, nó chê ô uế.
Mạc Vấn Thiên bỗng dừng chân, như cảm ứng được người đến là người nào, hắn thay đổi sắc mặt cười ôn nhu.
“Ngươi đã tới, Kình Sâm.”
Kình Sâm từ trên trời giáng xuống, hắn không mặc áo giáp, Mạc Vấn Thiên cũng không mặc áo giáp, hai người đứng lặng lẽ nhìn nhau như lạc vào một thế giới khác, tách khỏi vòng chiến.
Kình Sâm nhìn nụ cười quen thuộc ấy, nụ cười đã đi theo hắn suốt nửa quãng đời, hắn buột miệng nói.
“Ngày xưa ngươi gọi ta là A Sâm.”
Mạc Vấn Thiên hơi khựng người, nụ cười ôn nhu chuyển sang sầu khổ.
“Còn ngày xưa ngươi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776928/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.