Chương trước
Chương sau

Nguyệt Kinh Thiên trầm mặc ngửa đầu nhìn trời, không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt hắn lại đầy ắp sự tưởng niệm. Có lẽ, hắn đang tưởng niệm những ngày tháng ở trong Thiên Ma Cung, mặc dù không vui vẻ gì cho cam, nhưng hắn có mẫu thân. Mẫu thân Nguyệt Hạ, Nguyệt Kinh Thậm chí còn không nhớ rõ dung nhan của nàng nữa rồi, một phần vì hắn ít khi được gặp nàng, một phần vì nàng đã mất từ khi hắn quá nhỏ. Nhưng dẫu vậy, Nguyệt Kinh Thiên biết mẫu thân là một nữ tử dịu dàng và lương thiện hơn ai hết, vòng tay nàng thực sự ấm áp.
Mẫu thân ở trên trời có linh, tổ tiên Mạc gia xin hãy tha lỗi cho hắn bất hiếu. Chảy trong người hắn là dòng máu Mạc gia, hắn không thích nhưng đó là sự thật hiển nhiên.
Ngày hôm nay, hắn sẽ giết cha, hoặc là hắn sẽ trơ mắt nhìn cha hắn bị người ta giết chết.
Mạc Vấn Thiên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đó là mong muốn của hầu hết thần dân trong thiên hạ. Ma đầu phải bị thảo phạt, và hắn… sẽ đại nghĩa diệt thân.
“Phu quân, đến giờ rồi.”
Lăng Tiêu Nhiên đến trước mặt Nguyệt Kinh Thiên, khẽ nói.
“Nếu chàng cảm thấy khó khăn, chàng có thể không cần tham chiến.”
Nguyệt Kinh Thiên không nói, không tỏ rõ nhưng là phu thê nhiều năm, nàng làm sao không biết tâm tính hắn chứ? Hắn nguyên bản vẫn còn hi vọng Mạc Vấn Thiên sẽ quay đầu hối cải, hắn không muốn mang danh khi cha diệt tổ. Mạc Vấn Thiên muốn giết nhi tử của mình, đó là việc của y, còn Nguyệt Kinh Thiên, hắn không như thế.
Nguyệt Kinh Thiên mỉm cười, nắm lấy tay Lăng Tiêu Nhiên trấn an.
“Ta không sao. Để nàng và Lương bảo bảo trên chiến trường, ta không yên tâm. Nàng nên nhớ, ngoài là một người con, ta còn là một tướng công, một người cha và là một thống soái.”
Lăng Tiêu Nhiên gật đầu, nàng đã biết từ trước, quyết định của hắn sẽ không thay đổi.
Khi Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên ra chiến trường, ở đây đã tập hợp đầy đủ binh mã hai phe, từng lớp, từng lớp người trải dài, đen kịt một mảnh. Chiến trường rất gần, nó nằm ngay dưới chân núi Quỷ Hành, người dân trong Quỷ Trấn cũng đã được sơ tán toàn bộ.
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương đứng trước, đằng sau họ lần lượt là Kình Sâm, Bắc Mạc Trì, Hiên Viên Dật, Hàn Vũ, hoàng đế Nam Viêm, vợ chồng Nguyệt Kinh Thiên. Hàng thứ ba lại càng nhiều người, đều là những bằng hữu, thân tín của Bắc Nguyệt liên minh như các vị trưởng lão Quỷ Âm môn, Cùng Kỳ, Triển Chính Hi, Hiên Viên Liệt, A Nghiên,... cuối cùng một số thành phần chân yếu tay mềm được bảo hộ ở trên đỉnh núi Quỷ Hành gồm có Nguyệt Mặc Ngôn, Nguyệt Hạo Thần, Hiên Viên Lam, Tiểu Màn Thầu.
Nhìn lại phía đối diện, một mình Mạc Vấn Thiên đứng đầu, bóng dáng hắn tuy cô đơn nhưng lại mang theo khí chất duy ngã độc tôn. Cổ Liên vừa mới đỡ thương thế và một vài thuộc hạ cấp cao cung kính đứng sau lưng hắn, con rắn nhỏ màu vàng trên tay Cổ Liên ngóc đầu dậy, mắt rắn nhìn chằm chằm Bắc Mạc Quân.
Tiếng gió ù ù thổi qua mảnh chiến trường giương cung bạt kiếm, Mạc Vấn Thiên rốt cuộc cất lời.
“Ta đợi ngày này đã lâu lắm, chúng ta hôm nay đánh một trận sinh tử, rồi các ngươi thanh thản xuống địa ngục đi. Thiên hạ này sẽ là của ta.”
Tự tin và kiêu ngạo, Mạc Vấn Thiên luôn luôn như vậy và hắn có bản lãnh đó.
Mạc Vấn Thiên tự mình ra tay tình thế sẽ khác so với lúc trước, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Bắc Mạc Quân thân là minh chủ Bắc Nguyệt liên minh, hắn hoàn toàn toàn có tư cách đại diện lên tiếng.
“Mạc Vấn Thiên, bổn vương hỏi lại ngươi, ngươi thật sự không hối hận ư?”
Mạc Vấn Thiên cười lớn, thanh đao Yểm đằng sau lưng khẽ rung động, tròng mắt hắn đỏ bừng.
“Hối hận? Có, ta hối hận rồi! Hận tại sao không hành động sớm hơn để các ngươi lại cướp mất Kình Sâm từ trong tay ta. Là các ngươi đã cướp mất hắn đi!”
Mạc Vấn Thiên điên rồi. Không! Nói chính xác thì đây mới là bản tính thực sự của hắn. Không phải là hắn không giữ bình tĩnh được nữa mà là hắn không thèm giữ. Hắn buông thả rồi, buông thả cho sự khát máu, cho sự điên cuồng, tự tà ác hoàn toàn chiếm lĩnh.
Bắc Mạc Quân nhíu mày kiếm, cao giọng.
“Bổn vương còn một câu hỏi nữa muốn hỏi ngươi. Mục đích của ngươi không chỉ đơn thuần là xưng bá thiên hạ đúng chứ?”
Mạc Vấn Thiên xoa cằm, nhìn lướt qua Kình Sâm một mặt nghiêm nghị.
“Ô kìa, Kình Sâm trở về không nói với các ngươi ư? Mục đích của ta là nhất thống thiên hạ, còn mục tiêu của ta là trường sinh bất tử. Các ngươi không nghe nhầm đâu, là trường sinh bất tử! À, nhân tiện ta nói luôn, nếu như các ngươi nguyện ý giao ra Nguyệt Tích Lương, ta có thể cân nhắc tha cho các ngươi một mạng. Vì dù sao nàng cũng là vị thuốc dẫn quan trọng của ta mà.”
Bắc Mạc Quân và mọi người của Bắc Nguyệt liên minh đồng thời kinh hãi, Nguyệt Tích Lương nhân vật chính ở đây thì trực tiếp hóa đá, không tin vào tai mình nữa.
Nàng là vị thuốc?
Cái quỷ gì vậy? Nàng khi nào thì là vị thuốc?
Tổ phụ hờ này của nàng không có vấn đề về thần kinh đi?
Bị hàng trăm con mắt chiếu thẳng vào với ý dò hỏi, Kình Sâm có chút chột dạ rụt cổ, nói lắp.
“Thì là… là… lão phu quên mất.”
Đúng vậy, hắn quên mất! Bao nhiêu thông tin có được từ miệng Mạc Vấn Thiên hắn quên mất không truyền đạt lại, chỉ vì mấy ngày nay hắn quá bận rộn cho trận chiến. Là hắn sai, hắn nhận tội!
Cái gì mà hậu nhân Vu tộc, hậu nhân Huyền tộc, huyết mạch thuần khiết các thứ, các thứ… bây giờ không phải lúc để giải thích, sau này hắn sẽ kể sau vậy.
Hiểu được tình thế hiện tại, mọi người cũng không cố chấp với Kình Sâm nữa. Bắc Mạc Quân chém đinh chặt sắt, quả quyết hừ lạnh.
“Giao ra Lương bảo bảo của chúng ta? Mơ đi thôi! Bổn vương tuyệt đối không cho phép!”
Câu trả lời của Bắc Mạc Quân không ngoài dự liệu của Mạc Vấn Thiên, y nhún vai nói.
“Ta biết. Vậy thì không còn cách nào khác, ta phải giết hết các người rồi đoạt lấy Kình Sâm và Nguyệt Tích Lương thôi. Không sớm thì muộn nàng sẽ trở thành một phần cơ thể ta. Ha ha ha!”
Tôn nữ, vì đại nghiệp của tổ phụ, ngươi chịu khó hy sinh chút đỉnh, tổ phụ sẽ không bạc đãi tro cốt của ngươi đâu…
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương nhìn nhau, Nguyệt Tích Lương nhẹ nhàng xoa bụng, nơi ấy có một sinh linh nhỏ bé còn chưa thành hình, là kết tinh tình yêu của nàng và Tiểu Quân Quân. Cho dù thế nào, vì thân nhân, vì bằng hữu, vì tiểu bảo bối, nàng không thể chết. Nguyệt Tích Lương nâng mắt, nhàn nhạt mở miệng.
“Chuyện đó ngươi khỏi nghĩ đến, bởi kẻ chiến thắng chính là chúng ta!”
“Bắc Nguyệt liên minh tất thắng!!”
Tiếng hô hào truyền khắp quân Bắc Nguyệt liên minh, khuôn mặt ai nấy đỏ gay, ánh mắt kiên định. Bắc Nguyệt liên minh không thiếu nhất là niềm tin, là sĩ khí. Bọn hắn cật lực huấn luyện, vất vả chuẩn bị vì cái gì? Vì chiến thắng chứ sao! Muốn bắt phu nhân minh chủ, trước hết bước qua xác bọn họ!
“Ta không muốn nói nhiều nữa. Chiến thì chiến đi! Thiên Ma cung nghe lệnh...”
Mạc Vấn Thiên bề ngoài tỏ ra khinh thường nhưng bên trong hắn lại ngưng trọng chưa từng có. Hắn từ từ giơ tay phải rồi hạ xuống.
“Mười hai đội ngũ cổ binh, xông lên!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.