Triển Chính Hi và Bắc Mạc Quân vừa đúng lúc đến hồ Trung Kính thì nhìn thấy hành động quái gở của Kình Sâm. Triển Chính Hi bịt mũi, không nhịn được theo bản năng dùng chân thúc ngựa lùi về phía sau vài bước, nhăn nhó lên tiếng.
“Thối quá! Nam tử kia sao lại thối như vậy? Đầu óc không bị vấn đề đi?”
Mùi thối cách mấy trượng vẫn nồng nặc hun chết người!
Khó trách Triển Chính Hi không nhận ra Kình Sâm, với bộ dáng bây giờ của Kình Sâm, muốn người ta nhận ra hắn cũng là chuyện hết sức tốn công. Ai có thể ngờ được, một lão nhân già khú đế bỗng nhiên biến thành một nam tử nho nhã cơ chứ? Thoạt nhìn, hắn giống như mới tầm tứ tuần, phong tư trác tuyệt, không được tính là tuấn mỹ phi phàm nhưng là tuấn tú, thành thục thì thừa sức.
Nếu hắn nói hắn đã hơn trăm tuổi thì ai tin? Người trong thiên hạ không đánh hắn răng rơi đầy đất mới là lạ!
Kình Sâm đang mải mê đánh ruồi nên không có chú ý đến sự xuất hiện của Bắc Mạc Quân và Triển Chính Hi. Ngược lại là Bắc Mạc Quân, hắn nghi hoặc nhíu mày kiếm, tinh tế đánh giá Kình Sâm, lẩm bẩm.
“Kỳ quái…”
Triển Chính Hi không hiểu hỏi.
“Kỳ quái? Vương gia thấy hắn cũng quái lạ sao?”
Ngay cả vương gia cũng thấy nam tử kia lạ thì hắn thần kinh chắc rồi. Hồ Trung Kính trong lành, tươi mát, nhộn nhịp như vậy chỉ bởi vì hắn mà trở nên ô uế, vắng teo.
Thiết nghĩ… hay là sai người kéo y ra chỗ khác quách đi cho rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776920/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.