Mấy ngày sau, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân cơ hồ bận bù đầu, không có thời gian nghĩ đến chuyện vun đắp tình cảm, càng không có cơ hội ôm ấp tâm sự. Nguyệt Tích Lương còn đỡ, nhưng Bắc Mạc Quân thì thảm, tiểu sự, đại sự gì cũng đến tay hắn, làm cho hắn ăn không ngon ngủ không yên. Nhiều khi Bắc Mạc Quân giận dỗi thầm nghĩ, có phải Nguyệt Tích Lương cố ý chỉnh hắn nên mới đẩy hắn lên chức minh chủ này? Rõ ràng tự thân nàng cũng đảm đương được!
Ách xì!
Nguyệt Tích Lương đang thu xếp cho các vị thái y và đại phu mới tới thì bỗng dưng hắt xì một cái rõ to, nước mũi văng hết lên mặt Vương thái y Cảnh Lăng quốc đối diện.
Vương thái y cười còn khó coi hơn cả khóc, máy móc lôi khăn tay ra lau mặt, hỏi.
"Vương phi, người bị phong hàn sao?"
Thời điểm này không nên bị phong hàn mới tốt, vương phi mà bệnh, bọn hắn sẽ không biết lấy ai cầm đầu đâu.
Nguyệt Tích Lương khịt khịt mũi, phẩy tay.
"Không sao, không sao! Chắc có tên khốn nào đấy đang nhắc tới bản vương phi mà thôi, chúng ta tiếp tục!"
'Tên khốn' trong miệng mỗ nữ vốn đang vừa nghiên cứu địa hình vừa oán hận nàng thì tự nhiên thấy lỗ mũi ngứa ngứa, hắn không kìm được cũng hắt xì hai cái.
Triển Chính Hi đứng gần hắn nhất bất hạnh hứng được vài giọt mưa xuân của vương gia nhà mình, khóe môi giật giật liên hồi.
"Vương gia, ngươi bị phong hàn thì nên đi nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây chúng ta lo được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776898/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.