Nguyệt Tích Lương nhẹ nhàng ừ một tiếng, cả cơ thể bỗng chốc thả lỏng, điều đó làm Bắc Mạc Quân không còn khẩn trương như trước nữa. Hắn tăng nhanh tốc độ làm việc, chỉ một lát sau đã thuận lợi phóng thích thứ đồ vừa làm người ta yêu thích, vừa làm người ta chán ghét kia. "Được rồi, nàng cảm thấy thế nào?" Bắc Mạc Quân thở phào một hơi, quan tâm hỏi han Nguyệt Tích Lương. "Đã tốt hơn nhiều..." Nguyệt Tích Lương lệ quang lóng lánh, nàng hít hít mũi, nói nhỏ. Quả thật là cực hình mà. Nguyệt Tích Lương chỉnh trang lại y phục hỗn độn, sau đó nàng quay sang Bắc Mạc Quân, khóe mắt liếc nhìn đồ vật nằm trong tay hắn, môi giật giật. "Chàng... nói với ta là chàng có thể làm được. Kết quả thì sao? Gỡ có đống trang sức mà chàng mất đến cả canh giờ, đầu ta cũng sắp hói đến nơi." Nguyệt Tích Lương lên án Bắc Mạc Quân còn không quên chỉ chỉ những sợi tóc nằm lơ thơ trên nền đất làm bằng chứng. Đúng vậy! Không hiểu sao hôm nay Bắc Mạc Quân lại dở chứng đuổi hết nha hoàn ra ngoài, muốn tự tay chải tóc, gỡ trang sức cho Nguyệt Tích Lương. Hắn cứ nghĩ công việc này đơn giản như rút mũi tên ra khỏi bia ngắm, không ngờ đến khi thực hành mới thấy nó khó đến nhường nào. Hắn cơ hồ dùng hết sự xảo diệu của đôi tay mới gỡ trang sức ra được, trên đầu của nữ nhân quả thật chứa đầy huyền cơ. Bắc Mạc Quân không khỏi cảm thán, hắn quyết định sẽ tăng gấp đôi... à không, gấp ba lần tiền lương cho toàn bộ nha hoàn. Các nàng quá vất vả rồi! Bắc Mạc Quân vội bỏ nắm trang sức quý giá lên bàn, hắn tiến lên ôm Nguyệt Tích Lương vào lòng, rầu rĩ đáp. "Ta chỉ là không muốn có ai làm phiền đêm động phòng của chúng ta." Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, hắn đương nhiên sẽ cùng thê tử của hắn tận dụng từng giây từng phút ân ái, làm gì có thời gian dành cho nha hoàn hầu hạ? Trái tim Nguyệt Tích Lương tê rần, nàng không khống chế được hôn lên má Bắc Mạc Quân một cái, mỉm cười. "Ta đùa chàng thôi! Thường ngày ta chải tóc cũng rụng từng đấy tóc, rụng rồi lại mọc, tóc ta vốn rất dày." Khác một nỗi, ta rụng tóc không có đau, còn chàng làm ta đau muốn chết có được hay không?! Bắc Mạc Quân ngây ngô xoa xoa vết son đỏ dính trên má, cảm thấy Nguyệt Tích Lương bây giờ đặc biệt dễ nói chuyện. Phải biết trước khi hắn cho nàng một đại hôn bất ngờ nàng vẫn đang giận dỗi hắn. Không lẽ... kế sách này của hắn thật sự hiệu quả? Bắc Mạc Quân vui sướng nâng mặt Nguyệt tích Lương, đặt lên môi nàng một nụ hôn chuồn chuồn lướt. "Tích Lương, mấy ngày nay ta rất nhớ nàng" Gặp nàng mỗi ngày nhưng vẫn nhớ nàng, hắn chưa bao giờ thấy chuyện kỳ quái như vậy. Nguyệt Tích Lương nhìn thẳng vào mắt Bắc Mạc Quân, nàng nhận ra trong đáy mắt hắn nồng đậm tình ý và ẩn ẩn có ngọn lửa dục vọng đang hừng hực thiêu đốt. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, lúc này trong tâm trí hai người dường như chỉ có hình bóng của đối phương, hơi thở của đối phương, không khí ám muội bao trùm khắp hỉ phòng. Gò má Nguyệt Tích Lương ửng hồng, nàng khẽ lên tiếng. "Ta cũng nhớ chàng..." Lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị Bắc Mạc Quân chặn lại bằng đôi môi nóng bỏng. Leng keng! Tiếng chén rượu bạc rơi xuống đất vang lên tiếng kêu thanh thúy như một nốt cao trào trong cuốn nhạc phổ mang tên 'đại hôn'. Bắc Mạc Quân nhẹ nhàng cạy mở hàm răng đều tăm tắp của Nguyệt Tích Lương, theo đó có một ngụm chất lỏng cay nồng được đẩy vào miệng nàng. Cổ họng Nguyệt Tích Lương bất giác chuyển động, nuốt chất lỏng đó xuống, chất lỏng đi đến đâu là chỗ đấy trở nên nóng hừng hực, phá vỡ mọi giác quan. Ánh mắt Nguyệt Tích Lương mê ly phủ một tầng sương mờ ảo, mông lung... Rượu giao bôi này thật mạnh! Không dừng lại ở đấy, cùng uống rượu giao bôi xong, Bắc Mạc Quân không những không rời khỏi môi nàng mà tiếp tục dây dưa, triền miên. Hắn từng chút, từng chút mút lấy đôi môi đỏ mọng mê người, đầu lưỡi hắn dạo quanh khoang miệng nàng, tìm được chiếc lưỡi đinh hương đối diện trêu đùa. Môi lưỡi giao hòa, mật ngọt hòa quyện, mùi hương của rượu vương vấn nơi chóp mũi, làm say lòng người. Nụ hôn của của Bắc Mạc Quân không dịu dàng hay chậm rãi, hắn hôn Nguyệt Tích Lương nồng nhiệt mà mạnh bạo, bá đạo công thành đoạt đất, không cho nàng có cơ hội thở dốc. Không biết có phải là do rượu tác động hay không, Nguyệt Tích Lương muốn hắn cho nàng nhiều hơn nữa, yêu nàng nhiều hơn nữa. Hai tay Nguyệt Tích Lương vòng qua cổ Bắc Mạc Quân, nàng áp sát thân hình mềm mại không xương về phía hắn, bánh bao no đủ cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc như tường đồng vách sắt, cố ý khiêu khích. Ánh mắt Bắc Mạc Quân tối sầm, hắn ngừng hôn nàng. "A?" Nguyệt Tích Lương hụt hẫng ngẩng đầu, không hiểu nguyên do gì. Loạt xoạt! Bắc Mạc Quân tà tà cười, hắn giơ tay rút nút thắt y phục Nguyệt Tích Lương, bộ giá y tưởng chừng rườm rà ấy vậy mà đồng loạt tích tích tác tác rơi xuống đất, lộ ra lớp trung y mỏng tang bên trong. Trung y trắng mỏng đến nỗi Bắc Mạc Quân có thể nhìn thấy hình thêu uyên ương trên chiếc yếm đỏ, thấp thoáng ẩn hiện đôi kiều nhũ e lệ đội vải nhô lên. Không uổng công hắn cho người đến tận Thiên Nhai Phường đặt may giá y, rất đáng đồng tiền bát gạo, vạn kim khó cầu, vừa đẹp mắt lại tiện lợi. Nguyệt Tích Lương nhìn giá y dưới chân, chưa kịp định thần lại đã thấy cơ thể nàng nhẹ bẫng, đầu óc quay cuồng. Bắc Mạc Quân bế Nguyệt Tích Lương ném lên giường to, xong xuôi hắn lặp tức nằm đè lên nàng, thực hành nốt nụ hôn còn đang dang dở. Nụ hôn kéo dài thật dài, lấy hết dưỡng khí của Nguyệt Tích Lương, nàng yếu ớt đáp trả lại hoàn toàn yếu thế trước Bắc Mạc Quân, bị hắn dẫn dắt đến mù mịt phương hướng, đầu óc mất đi minh mẫn. Hôn thì hôn nhưng bàn tay Bắc Mạc Quân cũng không có nhàn rỗi, hắn thuần thục gỡ bỏ những tấm chắn còn lại giữa hai người. Da thịt mang nhiệt độ âm ấm chạm vào nhau tạo thành một luồng điện chạy khắp từ đỉnh đầu cho tới gót chân, Bắc Mạc Quân càng thêm hưng phấn. Mỗ vị vương gia mút thỏa thê mật ngọt nơi miệng thê tử mới lưu luyến tách ra, hắn vuốt ve môi nhỏ sưng tấy nào đó, cất giọng khàn khàn. "Muốn không?" Nguyệt tích Lương mê mang. "Muốn... cái gì?" Sao mà nóng thế? Thời tiết hôm nay đáng ra phải se lạnh mới phải. Bắc Mạc Quân hít hà hương thơm thiếu nữ vô cùng đặc trưng của người hắn yêu, hắn bắt đầu hôn dọc từ mang tai cho tới cổ, xương quai xanh rồi đến bầu ngực,... nơi nơi để lại nước miếng trong suốt lấp lánh cùng dấu vết đo đỏ phi thường mờ ám. Bắc Mạc Quân há miệng ngậm lấy một khỏa anh đào ngon lành, mút nó như tiểu hài tử bú sữa mẫu thân, thay đổi liên tục giữa day và cắn nhẹ, đầu lưỡi thỉnh thoảng gảy qua khiến Nguyệt Tích Lương run rẩy không ngừng. Bàn tay kia hắn nắm trọn một bên gò bồng đảo còn lại, bóp bầu ngực đến biến dạng, nhào nặn thành đủ loại hình thù. Hắn thích thú kéo khỏa anh đào ra xa rồi lại thả tay, tạo ra từng đợt sóng sữa. Nguyệt Lương đau đớn, nhưng nhiều hơn là thư sướng, nàng bật ra tiếng rên. "A...a... đừng làm vậy... ôi!" Bắc Mạc Quân sờ xuống nơi tư mật của nữ tử dưới thân, một mảnh nơi đó đã sớm ướt dầm dề bất kham, nước róc rách chảy không ngừng như là dòng suối nhỏ. Người ta nói nữ nhân được làm từ nước thực không sai! Bắc Mạc Quân nhếch khóe môi, hắn đột ngột đè ngón tay vào hạt châu nằm giữa hai cánh hoa, trong khi Nguyệt Tích Lương bận quặn mình thở dốc, hắn dụ dỗ. "Có muốn... ta lấp đầy nàng hay không?" ********** (TG) Bão đổ bộ đây các bà con, nhớ like và cmt bên dưới mỗi chương nhé, đừng mải đọc mà quên like! Yêu nhiềuuu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]