Nguyệt Tích Lương nhẹ nhàng ừ một tiếng, cả cơ thể bỗng chốc thả lỏng, điều đó làm Bắc Mạc Quân không còn khẩn trương như trước nữa. Hắn tăng nhanh tốc độ làm việc, chỉ một lát sau đã thuận lợi phóng thích thứ đồ vừa làm người ta yêu thích, vừa làm người ta chán ghét kia.
"Được rồi, nàng cảm thấy thế nào?"
Bắc Mạc Quân thở phào một hơi, quan tâm hỏi han Nguyệt Tích Lương.
"Đã tốt hơn nhiều..."
Nguyệt Tích Lương lệ quang lóng lánh, nàng hít hít mũi, nói nhỏ. Quả thật là cực hình mà.
Nguyệt Tích Lương chỉnh trang lại y phục hỗn độn, sau đó nàng quay sang Bắc Mạc Quân, khóe mắt liếc nhìn đồ vật nằm trong tay hắn, môi giật giật.
"Chàng... nói với ta là chàng có thể làm được. Kết quả thì sao? Gỡ có đống trang sức mà chàng mất đến cả canh giờ, đầu ta cũng sắp hói đến nơi."
Nguyệt Tích Lương lên án Bắc Mạc Quân còn không quên chỉ chỉ những sợi tóc nằm lơ thơ trên nền đất làm bằng chứng.
Đúng vậy! Không hiểu sao hôm nay Bắc Mạc Quân lại dở chứng đuổi hết nha hoàn ra ngoài, muốn tự tay chải tóc, gỡ trang sức cho Nguyệt Tích Lương. Hắn cứ nghĩ công việc này đơn giản như rút mũi tên ra khỏi bia ngắm, không ngờ đến khi thực hành mới thấy nó khó đến nhường nào. Hắn cơ hồ dùng hết sự xảo diệu của đôi tay mới gỡ trang sức ra được, trên đầu của nữ nhân quả thật chứa đầy huyền cơ.
Bắc Mạc Quân không khỏi cảm thán, hắn quyết định sẽ tăng gấp đôi... à không, gấp ba lần tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776892/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.