Chương trước
Chương sau
Nguyệt Tích Lương vứt quả táo đang cắn dở, nhoài người vén mành xe ngựa, cười hì hì nhìn Hiên Viên Dật đang dùng hai tay che ngực đầy quẫn bách, mặt hắn thay đổi đủ các loại màu sắc từ xanh, đỏ, tím, vàng,....
- " Ây da, ngươi tỉnh rồi à? Đói không? Có muốn ăn táo không? "
Nói đoạn, Nguyệt Tích Lương mò tay vào trong bọc lục tìm, đắn đo, cân nhắc một hồi, nàng chép miệng, rất không nỡ cầm lấy quả táo được cho là bé nhất trong mấy bạn táo, đưa ra.
- " Này, cho ngươi! Đây là quả to nhất rồi đấy! "
Hiên Viên Dật ngó quả táo bé bằng ba đầu ngón tay cộng lại, trong lòng biết thừa nàng nói điêu. To nhất cái gì, bé nhất thì đúng hơn!
Quỷ tham ăn!
Ọt ọt...
Đúng lúc này, bụng Hiên Viên Dật thập phần hưởng ứng kêu lên vài tiếng. Hiên Viên Dật thật sự đói bụng, mấy ngày rồi hắn không ăn, chỉ được Bắc Mạc Quân cưỡng chế, thô bạo cho uống vài ngụm nước duy trì sự sống. Hiên Viên Dật liếm đôi môi nứt nẻ, nhận lấy quả táo không đủ nhét kẽ răng kia.
Bất quá, khi hắn dịch chuyển bàn tay, phần trên cơ thể hắn cũng vì thế mà hoàn toàn bại lộ trước mặt Nguyệt Tích Lương.
- " Phụt! "
Nguyệt Tích Lương mặc dù đã nhìn thấy từ trước rồi, nhưng khi nhìn lại lần nữa nàng vẫn không nhịn được mà bật cười, cười chảy cả nước mắt, cười lăn cười bò, nàng vừa cười vừa dơ ngón tay cái.
- " Ha ha ha! Quá... quá đẹp rồi! Quá đặc sắc! Kiệt tác!! "
Chỉ thấy nửa phần dưới Diên Viên Dật đã được dùng lá cây và rơm rạn che đậy cẩn thận, còn phần bên trên..... suy cho cùng thì cũng kín đấy, nhưng mà chừa ra có vài chỗ hở nhạy cảm, ví dụ như..... hai hạt đậu đỏ trên ngực chẳng hạn. 
Chẳng biết Bắc Mạc Quân băng bó cho hắn thế nào, từ cổ đến cánh tay, bụng đều quấn đầy băng vải, dày bịch như xác ướp. Xảo diệu nhất, băng dày như vậy mà hắn vẫn để ra được hai lỗ hổng nho nhỏ cho đôi kiều nhũ được 'thở'. Giữa một phông nền màu trắng tinh khôi, hai viên đậu đỏ phải nói là phi thường nổi bật, đến nỗi sợi lông đen dài mọc gần viên đậu đỏ bên trái cũng e thẹn chui ra ngoài, rung rinh trong gió.
Ngực Hiên Viên Dật có lông!
Nguyệt Tích Lương hùng hồn kết luận. Tay nàng tự nhiên thấy ngứa ngáy, thật muốn chồm lên giật sợi lông đó một phát. Nhưng.... vì lọ dấm di động họ Bắc có mặt, nàng nhịn!
Hiên Viên Dật thấy Nguyệt Tích Lương cười lấy cười để, hai gò má hắn đỏ lựng, đến vành tai cũng đỏ theo. Hắn kéo kéo cái nơ to đùng thắt trước ngực, xấu hổ chất vấn.
- " Là ai băng bó cho ta? Là nàng? "
Nguyệt Tích Lương chưa nói gì, Bắc Mạc Quân đã thò đầu vào, hắn nhàn nhạt liếc qua ngực Hiên Viên Dật, cười đểu.
- " Là bổn vương. "
Quá xấu! 
Quả nhiên hắn vẫn là đẹp nhất. 
- " Bắc Mạc Quân? Tại sao ngươi lại ở đây?! "
Hiên Viên Dật trợn mắt há mồm kinh ngạc, hắn còn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện của Bắc Mạc Quân đã lặp tức nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi chỉ mặt người đối diện, mắng.
- " Ngươi băng bó cho ta? Ngươi cố ý? " 
Cố ý bêu xấu ta trước mặt Nguyệt Tích Lương.
Bắc Mạc Quân, ngươi.... đủ vô sỉ!
Bắc Mạc Quân bày ra vẻ mặt vô tội, nhún vai.
- " Không, là ngươi thương quá nặng, phải băng bó nhiều. Bổn vương cứu ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bạch nhãn lang. Tích Lương, nàng nói đúng hay không? "
Nguyệt Tích Lương cố nhịn cười, mắt đảo lia lịa ngắm trần xe ngựa.
Trang! Chàng trang nữa đi!
Hiên Viên Dật lần đầu tiên thấy Bắc Mạc Quân 'lắm mồm' như vậy, hắn thở dốc, nghĩ nghĩ một hồi cũng không phản bác lại được. 
Từ giờ, ai nói Nhị vương gia Bắc Mạc Quân không giỏi ăn nói, hắn sẽ cầm kiếm chém người đó!
Ai nói Bắc Mạc Quân da mặt mỏng, hắn đập kẻ ấy!
Hiên Viên Dật đương nhiên phải nuốt cục tức này xuống, cứng ngắc chìa tay.
- " Y phục của ta đâu? "
- " Bẩn, vứt rồi. "
Hiên Viên Dật: " ........ "
Đừng ai ngăn cản hắn! 
Hắn muốn giết tên khốn này sau đó quỳ xuống tạ tội với thần dân Cảnh lăng và Nguyệt Tích Lương!
Ức hiếp người quá đáng!!
Không có y phục, chẳng nhẽ hắn cứ thể tồng ngồng che lá?!
Bắc Mạc Quân rất đáng đánh đòn vén mành xe ngựa lên cao hết cỡ, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt Hiên Viên Dật khiến hắn khẽ nheo lại. 
- " Ngươi trừng ta làm gì? Về đến địa bàn của ngươi rồi, ngươi muốn mặc bao nhiêu y phục chẳng được. "
Tiếng người ồn ào huyên áo hiện tại mới lọt vào tai Hiên Viên Dật. Lúc Hiên Viên Dật thích ứng với ánh sáng mạnh, cảnh vật xung quanh cũng hiện lên rõ mồn một, không hề xa lạ.
- " Kinh thành Ly Mẫn?! "
Đúng vậy, đây không phải là ngoài cửa thành Ly Mẫn thì là gì? 
Hiên Viên Dật sống ở đây từ nhỏ tới lớn, hắn không nhận ra nhà mình mới là lạ! 
Từ khi nào hắn đã trở về Ly Mẫn rồi? 
- " Cuối cùng cũng đến nơi! "
Nguyệt Tích Lương hoạt động gân cốt, mỉm cười.
Vốn dĩ là năm ngày đi đường, đến tay Bắc Mạc Quân điều khiển ngựa lại chỉ mất vỏn vẹn ba ngày. Phu xe này nàng tuyển!
- " Các ngươi đưa ta về nhà? "
Hiên Viên Dật nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân không có công chuyện quan trọng cần làm ở Ly Mẫn, lý do bọn hắn đi qua đây độc có một, chính là vì hắn.
Nguyệt Tích Lương gật đầu, nói chi tiết.
- " Hiên Viên Dật, ngươi đã biết âm mưu của Mạc Vấn Thiên và Thiên Ma Cung, chúng ta không còn nhiều thời gian chơi đùa, ngao du. Phụ thân ta và Cùng Kỳ mấy ngày trước đã rời đi, bọn hắn đến Vu tộc tụ họp với mẫu thân, cũng tại đó chuẩn bị tác chiến. Mà ngươi, ta đưa ngươi về Ly Mẫn, hy vọng ngươi sẽ giúp chúng ta một tay, tập hợp binh mã Ly Mẫn, cùng chúng ta chống lại Thiên Ma Cung! "
Nguyệt Kinh Thiên và Cùng Kỳ chịu trách nhiệm thông báo cho Vu tộc, cũng chịu luôn trách nhiệm thống lĩnh đại quân Cảnh Lăng. Có lẽ thời khắc này bọn hắn cũng vừa đặt chân đến Vu tộc...
Hiên Viên Dật không biết Cùng Kỳ là ai, hắn cũng lười hỏi.
Hắn dường như không cần suy nghĩ đã vội khẳng định.
- " Nàng yên tâm, khi nghe được tin tức ta đã thả tình báo ra ngoài, các đế quốc chắc rằng đang trong giai đoạn chuẩn bị rồi. Mà ta.... cho dù là vì công hay vì tư, ta cũng sẽ nhất nhất giúp nàng. "
Bộp!
- " Được! Một lời đã định! Lần sau gặp mặt sẽ là trên chiến trường! "
Nguyệt Tích Lương đập tay với Hiên Viên Dật như hai người huynh đệ, cười tươi rói.
Thật ra, Nguyệt Tích Lương hỏi cho phải phép vậy thôi, trong lòng nàng đã có mười phần nắm chắc Hiên Viên Dật sẽ đứng chung con thuyền với nàng. Không những hắn mà Ám Dạ và Nam Viêm cũng vậy.
Chung quy lại..... không có đế quốc nào muốn bại dưới thế lực một môn phái giang hồ. Hoàng đế tứ quốc đều là người thông minh, bọn hắn nên hiểu..... chỉ có đoàn kết mới giành được thắng lợi.
Hiên Viên Dật lưu luyến thả tay Nguyệt Tích Lương ra, hỏi.
- " Nàng và Bắc Mạc Quân đi luôn ư? Không ở lại đây một thời gian? "
Nguyệt Tích Lương lấy áo ngoài của mình choàng lên cho Hiên Viên Dật, đỡ hắn ra khỏi xe ngựa, khéo léo từ chối.
- " Không được! Bọn ta phải gấp rút trở về Quỷ Âm môn, Kình Sâm trưởng lão không ở đấy, môn phái hẳn là rất loạn. "
Tiếc nuối duy nhất của Nguyệt Tích Lương khi trà trộn vào Thiên Ma Cung là không cứu được Kình Sâm.
Hiên Viên Dật đứng trước cửa thành, xung quanh dân chúng bắt đầu chú ý tới hắn, xì xào bàn tán. Trong kinh thành Ly Mẫn, không ai là không biết diện mục Tứ hoàng tử. Tin tức truyền đi rất nhanh, Hắc Sát, Bạch Sát sẽ đến đón hắn ngay thôi.
- " Vậy..... chúc hai người thượng lộ bình an. "
Hiên Viên Dật nhỏ giọng nói. Nguyệt Tích Lương leo lên xe ngựa, xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, nàng vẫy tay với hắn.
- " Tạm biệt. "
Hiên Viên Dật đứng nhìn chiếc xe ngựa khuất dạng trong khói bụi mù mịt, hắn túm chặt áo Nguyệt Tích Lương, trên đó còn vương lại hương thơm thiếu nữ thoang thoảng, hương thơm đặc trưng của nàng. Tim hắn, tiếp tục chậm một nhịp.
Tích Lương, hẹn gặp lại....
..............*****..............
[Kịch trường nho nho]
Lăng mẫu thân: Phu quân, chàng xem chàng mang về người nào kia?!
Nguyệt phụ thân: A? A! Đây là Cùng Kỳ, huynh đệ tốt của ta!
Cùng Kỳ: Là huynh đệ tốt.
Lăng mẫu thân: Huynh đệ? Vậy thì ngươi ôm tay trượng phu ta làm gì? Thả ra cho lão nương!
Cùng Kỳ: Đau đầu, đi không vững.
Nguyệt phụ thân: Đúng vậy, Kỳ đau đầu..... ý khoan, ngươi đau đầu, có phải đau chân đâu?
Cùng Kỳ: .........
Lăng mẫu thân: Nguyệt Kinh Thiên! Chàng cút ra đây cho ta!!
Nguyệt phụ thân: Nương tử đừng nóng, đến ngay đây! Kỳ, ngươi....
Cùng Kỳ: Đau đầu.
Nguyệt phụ thân: 〣( ºΔº )〣
Lăng mẫu thân: Ta đếm đến ba....
Nguyệt phụ thân: Σ(⊙▽⊙")
Lương bảo bảo: Cùng Kỳ chắc chắn có vấn đề, phụ thân trêu chọc đào hoa.
Tiểu Quân Quân: Nàng cũng nghĩ như ta sao?
Lương bảo bảo: Hắc hắc.... Lão nương là ai cơ chứ? Cùng Kỳ, ngươi tiến tới đi! Ta ủng hộ! (づ ̄ ³ ̄)づ
Lăng mẫu thân: Tích Lương, con muốn ăn đòn?
Lương bảo bảo: Meooooo~
************
(TG) Vì để tránh cho việc Aya lười viết và cũng như tăng tương tác, chương này được 150 like và 40 cmt Aya sẽ ra chương mới ngay nhé :3
Yêu mọi người! ❤
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.