Nghe đến câu "Kình Sâm của ta luôn luôn khả ái nhất", toàn thân Nguyệt Tích Lương da gà, da vịt không ngừng rơi rụng, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Mạc Vấn Thiên tổ phụ và Kình Sâm gia gia quấn quýt, ân ái. Nàng suýt chút nữa thì chảy cả máu mũi.
Quá kiều diễm, quá thú vị rồi!
Đây chính là tuyệt phẩm nhân gian chứ đâu!
Ây da! Không được! Không được!
Nàng đang nghĩ cái cái gì thế này? Không được bỏ qua mất vấn đề chính! Tỉnh táo lên!
Bốp!
Nguyệt Tích Lương hung hăng tự tát vào má mình vài cái, ép buộc cái tư tưởng không đứng đắn nào đó tạm thời chìm xuống. Mạc Vấn Thiên mắt tròn mắt dẹt nhìn thiếu nữ bỗng dưng 'tự ngược', sau đó ngó Hiên Viên Dật, ý bảo.
Này, nàng không có bệnh chứ?
Hiên Viên Dật nhún vai, bất đắc dĩ đáp lại.
Ngươi thông cảm, đợi chút nữa hãy ra tay, thần kinh nàng hơi có vấn đề!
- " E hèm! "
Nguyệt Tích Lương trưng hai gò má đỏ bừng, đằng hắng một tiếng, hỏi.
- " Ngươi...... đã làm gì Kình Sâm gia gia? "
Cắt chữ lấy nghĩa trong câu nói của Mạc Vấn Thiên, Kình Sâm chắc hẳn không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà..... rơi vào tay Mạc Vấn Thiên, dù cho Kình Sâm không đi đời nhà ma thì cũng không dễ chịu là bao nhiêu.
Như Nguyệt Tích Lương suy đoán, Mạc Vấn Thiên có tình cảm với Kình Sâm, thậm chí là một thứ tình cảm méo mó. Ngược lại Kình Sâm.... đối với Mạc Vấn Thiên, trước kia hắn đơn thuần chỉ coi y là bằng hữu, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776876/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.