- " Ta đã biết. "
Nguyệt Tích Lương thờ ơ gật đầu, đeo lại mặt nạ, sau đó lôi kéo Hiên Viên Dật đi một mạch vào trong. Hiên Viên Dật không có bất kỳ phản kháng, mặc nàng cầm tay hắn, ánh mắt thoáng mềm mại đi xuống. Nếu cứ như thế này mãi thì thật tốt....
Bên trong Thiên Ma cung rất rộng lớn, ước chừng phải to gấp đôi Quỷ Âm môn, phong cảnh lạnh lẽo âm u, không có hoa cỏ, chỉ có mấy gốc cây trụi lơ, cứ đi được một đoạn ngắn lại gặp phải tượng đá điêu khắc hình hung thú sống động.
Nguyệt Tích Lương chọn một góc khuất vắng vẻ, thả tay Hiên Viên Dật ra, không để ý đến hiểu cảm mất mát của hắn, hai tay chống nạnh, hùng hổ dọa.
- " Ngươi nha, diễn làm ơn có tâm một chút, ngươi diễn còn thua cả Bắc Mạc Quân nữa kìa. Bị phát hiện thật thì ta thiến ngươi! "
Để cho Hiên Viên Dật đi cùng nàng, Nguyệt Tích Lương vốn tưởng rằng sẽ có thêm một cái bảo đảm. Bất quá..... Nguyệt Tích Lương nghĩ lại rồi. Hắn không gây ra rắc rối cho nàng nàng đã cảm tạ trời phật. Người quang minh chính đại như hắn quả thật không thích hợp làm trò mờ ám!
Thiến?
Khóe môi Hiên Viên Dật khẽ co rúm, gò má xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Nàng..... nàng..... nói ra câu đó không biết xấu hổ! Có ai làm nữ nhân như nàng hay không? Nguyệt vương gia, ngươi rốt cuộc đã dạy nữ nhi kiểu gì vậy? Thật sự không có ai chạy đến đại môn vương phủ tố cáo đấy chứ?
Hiên Viên Dật ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776866/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.