Thiếu nữ hồi thần, cách tấm lụa mỏng, tầm nhìn nàng bắt gặp phải cơ thể cao lớn của người nam tử, tay hắn vẫn cầm cây tiêu đen tuyền, dây kết màu đỏ rủ xuống vô cùng bắt mắt.
Nghe giọng nói hắn, nàng cảm thấy có phần quen thuộc, nhưng do đầu óc trì trệ, nàng nhất thời chưa nhớ ra ai.
Hóa ra hắn là người thổi tiêu.
Thiếu nữ liễm mắt, từ ghế ngồi đứng dậy, định đưa tay vén rèm nhưng thoáng chần chừ.
- " Công tử không cần đa lễ, ta phải cảm tạ ngươi mới phải. Không có tiếng tiêu của ngươi, khúc nhạc của ta không được hoàn hảo. "
Không ngờ đến, dung nhan chưa lộ, nàng chỉ cất lời thôi đã khiến Hiên Viên Dật toàn thân chấn động. Hắn hơi mở lớn mắt, cây tiêu không cầm chặt rơi xuống đất phát ra tiếng 'lạch cạch'. Lồng ngực không chịu khống chế nóng ran, con tim đập thình thịch.
Rung động. Cảm giác quá đỗi quen thuộc với Hiên Viên Dật. Mỗi lần gặp Nguyệt Tích Lương hắn đều như vậy, rung động lại đau đớn. Đau, vì nàng không thuộc về hắn, mãi mãi không thuộc về hắn.
Hắn có phải quá yếu đuối hay không?
Rõ ràng rất thích một người, rất yêu một người nhưng lại không dám mạnh dạn bày tỏ. Hắn sợ.... một khi bày tỏ, nàng với hắn đến bằng hữu cũng không thể làm.
Hắn không ích kỷ giống Hàn Vũ, hắn mong nàng được sống vui vẻ, hắn có tổn thương cũng không sao. Nhưng hắn lại không bằng Hàn Vũ, ít nhất y có dũng khí tranh đấu giành giật hạnh phúc cho bản thân. Hắn..... đến dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776858/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.