Nguyệt Tích Lương thẫn thờ nhìn phong thư, thậm chí nàng có thể xuyên qua phong thư này mà mường tượng ra khuôn mặt lãnh khốc của Bắc Mạc Quân. Nàng chợt nhận thấy, rời khỏi hắn một đoạn thời gian, đúng thật là có chút nhớ. Nàng.... vẫn còn nợ hắn một danh phận chính đáng.
Đại hôn sao? Ý kiến không tồi.
Tiểu Quân Quân, đợi ta, đợi ta trở về, khi đó chính là ngày mà chàng được làm tân lang.
Lão nương khẳng định sẽ cưới chàng vào cửa!
Nguyệt Tích Lương hít hít mũi, trở tay bóc thư, những hàng chữ đẹp đẽ, cứng cáp như chính chủ nhân của nó lọt vào tầm mắt nàng. Bắc Mạc Quân viết không nhiều, từng từ, từng chữ không hề thừa thãi. Điều đặc biệt ở đây, tất cả những gì hắn viết đều có liên quan đến một người....
Nguyệt Tích Lương nhẩm đọc, những người khác cũng lâm vào trầm mặc đợi nàng, bọn hắn chú ý đến nhất cử nhất động, từng sự biến hóa nhỏ nhặt trên khuôn mặt nàng.
Ví như khi Nguyệt Tích Lương nhăn mày rồi lại dãn ra, khi Nguyệt Tích Lương hé miệng vì bất giờ, khi Nguyệt Tích Lương rưng rưng muốn khóc, khi Nguyệt Tích Lương thở dài như trút được gánh nặng và khi Nguyệt Tích Lương mỉm cười đầy ôn nhu...
Không ngoại lệ, biểu cảm của 'Tích Nguyệt' cũng rơi hết vào trong mắt A Nghiên. Từ nãy tới giờ, khi biết về thân phận Nguyệt Tích Lương, A Nghiên vẫn trong trạng thái bị sốc không nhẹ, nàng lựa chọn im lặng khiến người khác dường như bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Nhưng như thế không có nghĩa là nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776836/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.