Hôm nay, toàn thể Vu tộc đều tràn ngập trong dáng vẻ bi thương, vải trắng, khăn tang giăng lối khắp nơi, nhà nhà người người đều mặc đồ trắng. Hôm nay, Vu tộc mất đi tộc trưởng, Vu tộc lãnh tình là thế, không có ai thực sự cảm thấy đau lòng nhưng vẫn nể tình mà khóc than vài câu. Có lẽ không phải bọn họ trời sinh lãnh tình mà là cách quản giáo của Lã Oa đã bất giác thấm nhuần, làm cho con tim của bọn họ dần dần nguội lạnh. Không được đối xử tốt, bọn họ cũng đâu cần đối xử tốt lại với người ta. Trên đời này, muốn tồn tại lâu thì cần dựa vào sự cho đi và nhận lại....
- " Khụ khụ, tất cả tộc nhân Vu tộc ta, các ngươi hãy quỳ gối dưới linh đường của tộc trưởng để đưa tiễn người lần cuối cùng! "
Thanh âm Tường trưởng lão nhuốm đậm u buồn, kéo dài miên man.
- " Tộc nhân Vu tộc, ta mong các ngươi luôn nhớ kỹ công lao của tộc trưởng đối với bộ tộc. Người ra đi quá đột ngột, chúng ta còn chưa kịp đền đáp người xứng đáng.... "
Ngu trưởng lão đạm đạm tiếp lời, không chịu yếu thế trước Tường trưởng lão. Muốn ra vẻ trước mặt tộc nhân, ngươi làm được ta cũng làm được!
- " Tộc trưởng, xin người hãy yên nghỉ.... "
Lần này lại là giọng của Ngô trưởng lão, nghe không ra bất cứ hỉ nộ ái ố.
- " Tộc trưởng ô ô ô.... sao người lại ra đi? Vu tộc phải làm sao bây giờ?! "
- " Tộc trưởng, trên trời hãy phù hộ cho Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776808/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.