Lăng Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể nàng đang trôi nổi bồng bềnh ở một vùng không gian mênh mông toàn màu trắng toát vô lối thoát. Cô đơn nhưng ấm áp, nàng không muốn thoát khỏi đây. Nàng sợ hãi.... sợ khi nàng tỉnh sẽ lại phải đối mặt với đau thương, mất mát. Thiên ca, thứ lỗi cho ta, ta đã mang lại nhiều rắc rối cho chàng..... Thiên ca, thứ lỗi cho ta, là do ta mà chàng đã chịu tổn thương.... Thiên ca, thứ lỗi cho sự ích kỷ của ta, ta mệt rồi.... ta không muốn nhìn thấy chàng phải rời đi ta. Thiên ca, ta ngủ mãi có được hay không? Ở đây không có tranh đấu, không có ân oán tình thù, không có mưu mô xảo quyệt.... chỉ là cũng không có cả chàng. Nếu chàng cũng như ta, xuất hiện ở đây thì tốt biết mấy.... Lăng Tiêu Nhiên dang hai tay, con mắt đóng chặt, bên tai văng vẳng tiếng gọi. - " Lăng Tiêu Nhiên! Nguyệt vương phi! Mẫu thân đại nhân!! " Kỳ quái, tại sao nàng lại nghe thấy giọng của nữ nhi, ảo giác sao? Ờ ha, giờ nàng mới nhớ tới, nàng còn có nữ nhi và nhi tử nữa cơ mà. Nếu nàng ngủ thì bọn chúng phải làm sao bây giờ? Đáng thương Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Mặc Ngôn, tỷ đệ hai người đã hoàn toàn bị mẫu thân yêu quý cấp quên. - " Mẫu thân! " Ây da phiền quá, Lương bảo bảo, ta nhớ ra con rồi, đừng có biến thành ảo giác gọi ta nữa được không? Ta muốn tiếp tục ngủ. - " Nguyệt đại thẩm!! " Cái gì? Cái gì mà đại thẩm!? Ta còn rất trẻ đẹp, đang thì xuân sắc đấy! Mẫu thân con chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh sắc khuynh thành,.... Đại thẩm cái rắm! Lát sau, khi không còn nghe được tiếng gọi nữa, Lăng Tiêu Nhiên cứ ngỡ là hết ảo giác rồi, đang chuẩn bị ngủ thì cái tiếng đáng đánh đòn ấy lại sâu kín vang lên. - " Mẫu thân, ơ sau lưng ngươi, phụ thân lén gọi ngươi là sư tử cái. " Sư.... sư tử cái? Hả?! Tên chết bầm đó, hắn dám?!! - " Nguyệt Kinh Thiên, chàng chết chắc với lão nương! " Một câu sư tử hống từ miệng Lăng Tiêu Nhiên truyền ra kinh thiên động địa. Hai mắt vẫn nhắm chặt của nàng bỗng nhiên mở trừng trừng, cơ thể theo phản xạ bật dậy, quay ngang quay ngửa tìm thanh kiếm tri kỷ. Nguyệt Kinh Thiên, dám nói ta là sư tử cái, chàng chán sống rồi! Ta thiến!! Nguyệt Tích Lương vẫn trong tư thế bịt kín hai tai lại, thở phào. - " Cuối cùng cũng chịu tỉnh. " Lăng Tiêu Nhiên nghe thấy giọng nói nữ nhi, bản năng xoay qua nhìn, vui sướng hô. - " Lương bảo..... bảo? " Đập vào mắt nàng là khuôn mặt nam tử cực kỳ xa lạ, nước da vàng ởn, rỗ lỗ chỗ, mắt ti hí. Lăng Tiêu Nhiên suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đằng sau, chỉ vào mặt 'Phong Hoan' thét. - " Ngươi là ai? Ngươi giấu Lương bảo bảo của ta đi đâu rồi?! " Lăng Tiêu Nhiên vừa tỉnh dậy, đầu óc có chút không đủ dùng, ngốc hơn bình thường không chỉ một tí thôi đâu. Hơn nữa trên đầu Lăng Tiêu Nhiên vẫn còn cắm lít nhít hàng chục căn ngâm chân, làm ra hành động này thoạt nhìn nàng không khác nào con nhím, buồn cười đến cực điểm. Nguyệt Tích Lương bất đắc dĩ phải tháo mặt nạ da người xuống, dí sát mặt nàng vào mặt Lăng Tiêu Nhiên, gằn từng tiếng. - " Mẫu thân, não đã trở về với hộp sọ hay chưa? Lương bảo bảo của ngươi này! " Lăng Tiêu Nhiên: " ........ " Mỗ vị mẫu thân chớp chớp mắt lại chớp chớp mắt, không nhịn được đưa tay lên tự véo đùi mình một cái. Ai nha! Đau..... Vậy là không phải ảo giác? - " Lương bảo bảo, sao con lại ở đây? Và..... đây là đâu? Là con đã làm cho ta tỉnh lại? " Lăng Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng tìm lại được não của mình, nghi hoặc bò ra khỏi giường. Nàng nhớ trước khi hôn mê nàng đã bị Lãnh Phong khống chế, còn về Nguyệt Kinh Thiên hắn.... - " Đúng rồi Lương bảo bảo, con có biết tình cảnh của phụ thân con hay không? " Lăng Tiêu Nhiên vội vàng bắt lấy cánh tay Nguyệt Tích Lương, hỏi dồn dập, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ và cầu khẩn. Nguyệt Tích Lương vốn định nói ra những gì nàng biết cho Lăng Tiêu Nhiên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này của mẫu thân, lời nói đã lên đến cổ họng lại bị nàng ngạnh sinh nuốt xuống. Vẫn là.... giấu giếm đi. Nàng sợ mẫu thân không chịu nổi, bị đả kích. Nguyệt Tích Lương vừa rút ngân châm cắm trên đầu Lăng Tiêu Nhiên ra, vừa nói. - " Phụ thân hắn tốt lắm, chỉ là bị ít tiểu thương. Con đã nhờ phụ thân đến Quỷ Âm môn làm chút việc, hiện giờ hắn chưa thể trở lại. Với cả... đây chính là địa bàn Vu tộc.... " Còn lý do Nguyệt Tích Lương ở tại nơi này, Lăng Tiêu Nhiên đương nhiên rõ ràng. Thì ra, quanh đi quẩn lại nàng vẫn là trở về Vu tộc. Dù sao cũng không thể trốn tránh mãi được, vậy thì hãy giải quyết luôn trong một lần đi! Cắt đứt hậu hoạn! - " Thiên ca không có việc gì là tốt rồi, hắn không có việc gì ta liền an tâm.... " Lăng Tiêu Nhiên tự như nói chuyện lại tựa như lẩm bẩm một mình, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc buông lỏng, nở nụ cười vui vẻ. Nguyệt Tích Lương chột dạ ngồi yên một chỗ, không dám ho he gì thêm. Nói dối thật là khó quá đi mà! Ô ô ô... - " Lương bảo bảo, tình hình hiện tại như thế nào, nói mẫu thân nghe thử. " Lăng Tiêu Nhiên trút bỏ được muộn phiền liền trở nên hừng hực khí thế, ý chí chiến đấu sục sôi. Nàng chủ động vỗ vai Nguyệt Tich Lương, dò hỏi. - " Nga? Chuyện là như thế này.... " Nguyệt Tích Lương cũng không câu giờ, rất nhanh thôi Lã Oa cùng đám người kia sẽ trở lại. Nàng mở miệng, cố gắng kể một cách giản lược nhất có thể, thuận tiện bàn bạc luôn kế sách phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]