Lăng Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể nàng đang trôi nổi bồng bềnh ở một vùng không gian mênh mông toàn màu trắng toát vô lối thoát. Cô đơn nhưng ấm áp, nàng không muốn thoát khỏi đây. Nàng sợ hãi.... sợ khi nàng tỉnh sẽ lại phải đối mặt với đau thương, mất mát.
Thiên ca, thứ lỗi cho ta, ta đã mang lại nhiều rắc rối cho chàng.....
Thiên ca, thứ lỗi cho ta, là do ta mà chàng đã chịu tổn thương....
Thiên ca, thứ lỗi cho sự ích kỷ của ta, ta mệt rồi.... ta không muốn nhìn thấy chàng phải rời đi ta.
Thiên ca, ta ngủ mãi có được hay không? Ở đây không có tranh đấu, không có ân oán tình thù, không có mưu mô xảo quyệt.... chỉ là cũng không có cả chàng.
Nếu chàng cũng như ta, xuất hiện ở đây thì tốt biết mấy....
Lăng Tiêu Nhiên dang hai tay, con mắt đóng chặt, bên tai văng vẳng tiếng gọi.
- " Lăng Tiêu Nhiên! Nguyệt vương phi! Mẫu thân đại nhân!! "
Kỳ quái, tại sao nàng lại nghe thấy giọng của nữ nhi, ảo giác sao?
Ờ ha, giờ nàng mới nhớ tới, nàng còn có nữ nhi và nhi tử nữa cơ mà. Nếu nàng ngủ thì bọn chúng phải làm sao bây giờ?
Đáng thương Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Mặc Ngôn, tỷ đệ hai người đã hoàn toàn bị mẫu thân yêu quý cấp quên.
- " Mẫu thân! "
Ây da phiền quá, Lương bảo bảo, ta nhớ ra con rồi, đừng có biến thành ảo giác gọi ta nữa được không? Ta muốn tiếp tục ngủ.
- " Nguyệt đại thẩm!! "
Cái gì? Cái gì mà đại thẩm!? Ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776803/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.