Chương trước
Chương sau
Giọng nói của Nguyệt Tích Lương lúc này đối với Triển Chính Hi không khác nào là thiên âm từ trên trời rơi xuống. Vẫn là giọng nói quen thuộc ấy nhưng bớt đi vài phần nhây, vài phần vui vẻ, vài phần bỡn cợt, vài phần đê tiện,..... chỉ còn lại vài phần dỗ dành, an ủi.
Thân hình Triển Chính Hi ***** **** lại, hắn không dám tin vào tai mình nữa. Phải chăng hắn đang nằm mơ?
Triển Chính Hi giơ bàn tay lành lặn lên quơ bừa giữa không trung, cuối cùng cũng bắt được vạt áo xanh nhạt của người đối diện. Bàn tay hắn đầy đất cát, trực tiếp in dấu lên nền y phục sạch sẽ. Nhưng mà hắn lại nắm rất chặt, nhất quyết không buông. Tựa như níu kéo lại tựa như hy vọng.
- " Ngươi..... là ai? Ngươi nói với ta.... ngươi là ai được không? "
Giọng Triển Chính Hi run rẩy, trúc trắc lặp đi lặp lại một câu. Hắn sợ, hắn sợ lời vừa rồi hắn nghe được chỉ là ảo giác của hắn.
Nguyệt Tích Lương nhìn Triển Chính Hi hoảng loạn hỏi nàng, rất kiên nhẫn trả lời.
- " Chính Hi, ta là..... Nguyệt Tích Lương. "
Nguyệt Tích Lương.....
Một câu, chỉ một câu đã làm cho cảm xúc của Triển Chính Hi dường như vỡ òa. Những kiên định, những nghị lực, những bức tường phòng vệ mà hắn xây nên bỗng chốc sụp đổ, chừa lại tủi hờn và uất ức.
Bùm!
Hắn khụy gối xuống quỳ dưới chân Nguyệt Tích Lương, ôm chầm lấy nàng khóc như một đứa trẻ.
- " Vương phi..... sư phụ, rốt cuộc ta cũng tìm được người. Sư phụ..... ta tìm được người rồi.... ô ô ô. Ngươi có biết là ta đã phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ..... chính bản thân ta cũng không rõ nữa. Tay ta mất rồi, mắt ta hỏng rồi nhưng ta vẫn tìm. Ta chỉ biết ta muốn tìm các người, tìm vương gia,.... Ta tìm được, ta thế mà thực sự tìm được.... ô ô ô! "
Triển Chính Hi vui buồn lẫn lộn, nói năng có chút không rõ ràng.
Hai hàng huyết lệ từ khóe mắt hắn chảy xuống, tạo thành điểm điểm đỏ chói trên nền đất.
Từ Cảnh Lăng đến Nam Viêm, từ một vị tướng lĩnh dưới trướng Bắc Mạc Quân trở thành một tên khất cái mặc người phỉ nhổ. Triển Chính Hi tưởng rằng bản thân đã sớm chai sạn. Nhưng rõ ràng.... hắn đã lầm.
Nguyệt Tích Lương ngồi xuống ôm lấy tấm lưng run bần bật của Triển Chính Hi, không biết trong lòng đang có tư vị gì, đắng chát.
- " Cực khổ cho ngươi rồi...... Đừng sợ, có ta ở đây, ta báo thù cho ngươi. "
Không cần biết ai đã gây nên chuyện này, nàng chỉ biết..... động vào bằng hữu của nàng, nàng sẽ bắt đối phương phải trả giá đại giới.
Thần trí của Triển Chính Hi giây lát thanh tỉnh hơn phân nửa. Hắn vội vàng túm lấy Nguyệt Tích Lương, không phải trước tiên cầu nàng chữa mắt, chữa tay cho hắn, mà là....
- " Sư phụ, ta cầu xin người.... ta cầu người..... cứu cứu Kiến Nhất tốt không? Kiến Nhất của ta.... hắn không nên như vậy.... hắn không được như vậy. Ta không biết vì sao hắn lại không trả lời ta.... hắn không mở mắt nhìn ta.... thậm chí hắn không còn thở nữa. Mọi người nói hắn đã chết, nhưng ta không tin đâu. Sư phụ, ta biết.... ngươi có cách cứu hắn đúng không? Người là giỏi nhất, không có gì người không làm được. Ta cầu xin người.... Triển Chính Hi ta cầu xin người.... mau cứu cứu Kiến Nhất. Cứu hắn a! "
Triển Chính Hi hắn không cần gì cả, chỉ cần Kiến Nhất sống lại. Triển Chính Hi hắn không thiết gì cả, chỉ cần Kiến Nhất an an ổn ổn.
Chỉ cần có Kiến Nhất, hắn mất thêm cánh tay, đôi chân cũng có hề gì...
Nguyệt Tích Lương như sét đánh ngang tai, hai mắt đẫm nước mở lớn, lắp bắp cất tiếng.
- " Ngươi nói gì? Kiến Nhất làm sao.... Kiến Nhất hắn làm sao? "
Triển Chính Hi đã thành cái dạng này, vậy còn Kiến Nhất? Đúng rồi, tại sao nàng lại không nghĩ ra.... Kiến Nhất yêu thảm Chính Hi, hắn luôn luôn bên cạnh Chính Hi nửa bước không rời.
Kiến Nhất tại, chắc chắn hắn sẽ không để Triển Chính Hi có một chút thương tổn. Thế nhưng, sự thật tại đây, Triển Chính Hi thương, hơn thế còn thương không nhẹ. Chẳng lẽ Kiến Nhất.....
Nguyệt Tích Lương giật mình thon thót, không dám suy nghĩ sâu hơn nữa.
Triển Chính Hi hình như không nghe thấy lời nàng, miệng hắn vẫn cứ lẩm bẩm câu " cứu Kiến Nhất ", cơ thể hắn dần mềm oặt, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sức lực Triển Chính Hi đã sớm cạn kiệt. Vài tháng bôn tẩu đi tìm hai vị chủ tử đã bào mòn tinh lực. Sở dĩ hắn trụ được đến bây giờ, hoàn toàn là bởi vì chấp niệm.
Nguyệt Tích Lương xuất hiện, tâm thần Triển Chính Hi không tự giác thả lỏng. Cơn mệt mỏi bất ngờ ập đến, yên tâm chìm vào mê man, bàn tay vẫn còn nắm chặt vạt áo Nguyệt Tích Lương, biểu hiện sự ỷ lại.
Nguyệt Tích Lương mân mê đôi môi, sờ vào những vết thương trên người Triển Chính Hi, chỉ cảm thấy đau xót, lo lắng. Giây phút khi nhận ra Triển Chính Hi nàng liền biết...... Cảnh Lăng có lẽ đã xảy ra chuyện.
Còn về xảy ra chuyện gì, phải đợi đến khi Triển Chính Hi tỉnh lại mới hỏi cho rõ được.
Một nữ tử như Nguyệt Tích Lương không biết lấy sức lực đâu ra khiêng Triển Chính Hi lên vai, xoay người không nói không rằng rời đi.
Người dân xung quanh không phải ngu ngốc, dựa vào màn nhận thân vừa rồi cũng biết tiểu cô nương này và tên khất cái quen biết nhau, không ai dám lại mở miệng ra khuyên, chủ động nhường đường.
Không thấy người ta tình cảm tốt như vậy ư?
Nhưng cố tình, có một số người lại không biết điều. Nguyệt Tích Lương đã không chấp nhặt với bọn hắn, bọn hắn còn tiếp tục gây sự, chặn đường nàng.
- " Tiểu nha đầu, ngươi coi chúng ta là không khí sao?! Để tên kia ở lại, ngươi muốn đi đâu thì đi! "
- " Nhị ca, sao có thể tha cho nàng ta dễ dàng như vậy được. Không thấy nàng ta không để chúng ta vào mắt? "
- " Đúng vậy! Nha đầu này nhìn qua cũng có chút tư sắc, không bằng..... để nàng hầu hạ các huynh đệ ta một đêm như thế nào? "
- " Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn hầu hạ chúng ta, chúng ta sẽ suy xét tha cho ngươi và tên khất cái một mạng, ha ha ha!!! "
- " ....... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.