Giọng nói của Nguyệt Tích Lương lúc này đối với Triển Chính Hi không khác nào là thiên âm từ trên trời rơi xuống. Vẫn là giọng nói quen thuộc ấy nhưng bớt đi vài phần nhây, vài phần vui vẻ, vài phần bỡn cợt, vài phần đê tiện,..... chỉ còn lại vài phần dỗ dành, an ủi.
Thân hình Triển Chính Hi ***** **** lại, hắn không dám tin vào tai mình nữa. Phải chăng hắn đang nằm mơ?
Triển Chính Hi giơ bàn tay lành lặn lên quơ bừa giữa không trung, cuối cùng cũng bắt được vạt áo xanh nhạt của người đối diện. Bàn tay hắn đầy đất cát, trực tiếp in dấu lên nền y phục sạch sẽ. Nhưng mà hắn lại nắm rất chặt, nhất quyết không buông. Tựa như níu kéo lại tựa như hy vọng.
- " Ngươi..... là ai? Ngươi nói với ta.... ngươi là ai được không? "
Giọng Triển Chính Hi run rẩy, trúc trắc lặp đi lặp lại một câu. Hắn sợ, hắn sợ lời vừa rồi hắn nghe được chỉ là ảo giác của hắn.
Nguyệt Tích Lương nhìn Triển Chính Hi hoảng loạn hỏi nàng, rất kiên nhẫn trả lời.
- " Chính Hi, ta là..... Nguyệt Tích Lương. "
Nguyệt Tích Lương.....
Một câu, chỉ một câu đã làm cho cảm xúc của Triển Chính Hi dường như vỡ òa. Những kiên định, những nghị lực, những bức tường phòng vệ mà hắn xây nên bỗng chốc sụp đổ, chừa lại tủi hờn và uất ức.
Bùm!
Hắn khụy gối xuống quỳ dưới chân Nguyệt Tích Lương, ôm chầm lấy nàng khóc như một đứa trẻ.
- " Vương phi..... sư phụ, rốt cuộc ta cũng tìm được người. Sư phụ..... ta tìm được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776794/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.