Nguyệt Tích Lương trầm mặt xuống, rất không thích ngữ điệu cao cao tại thượng này. Lại nhìn sang nữ tử bạch y kia, cũng không tốt hơn nha hoàn của nàng ta là bao, lãnh đạm đứng im một chỗ dung túng nha hoàn tùy ý làm bậy. A.... đúng thật là chủ nào tớ nấy. Lại còn giả bộ bạch liên hoa cái gì! Nguyệt Tích Lương cảm thấy nói nhỏ nhẹ không chui lọt nổi vào tai hai nàng, không khách khí hừ lạnh. - " Không bán. " Đồ nàng thích không có chuyện nhường vào tay kẻ khác, cho dù là người hay chỉ là một hộp son. Nha hoàn không ngờ nam tử xấu xí trước mắt lại không nể mặt một chút nào, tức giận dậm chân, đồng thời tuôn một tràng. - " Ngươi tranh đồ với nữ nhân chúng ta không cảm thấy mất mặt à? Còn ra dáng nam tử hán ư? À không! Ta quên mất, ngươi vốn không phải là nam tử hán. Ngươi mua son về dùng thì làm sao có thể là một nam tử bình thường. Ngươi chắc chắn là đoạn tụ, thật ghê tởm! " Vừa rồi các nàng ở bên ngoài đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của Nguyệt Tích Lương với lão bản cửa hàng. Nam tử mua son về dùng không phải bóng thì là gì? Khóe môi Nguyệt Tích Lương co rút kịch liệt, không thể không bội phục khả năng đổi trắng thay đen của mỗ vị nha hoàn. Nàng tranh đồ với bọn họ? Lúc nào vậy sao nàng không biết? Là bọn họ tranh đồ với nàng mới đúng! Dù cho Nguyệt Tích Lương không phải thật đoạn tụ nhưng mà nàng đường đường là một siêu cấp hủ nữ. Nhục mạ đoạn tụ có khác gì nhục mạ nàng đâu. Nguyệt Tích Lương lần này thực sự tức giận rồi, sắn tay áo, như một nữ nhân chanh chua ngoài chợ rống lớn. - " Đoạn tụ thì làm sao? Đoạn tụ không phải là người à? Đoạn tụ ăn hết tiền tài gia sản nhà các ngươi à? Hay đoạn tụ giết cả tộc các ngươi, cưỡng hiếp huynh đệ tỷ muội các ngươi? Ta đoạn tụ, ta đẹp, ta tốt bụng, ta tự hào! Thời buổi này rồi mà còn kỳ thị đoạn tay áo chi phích, đúng là không có giáo dưỡng, có nương sinh mà không có nương dạy!! " Nói xong, Nguyệt Tích Lương suýt chút nữa thì hụt hơi, lén lút thở hổn hển, thở như trâu. Còn vì sao phải lén lút ư? Vì thở quang minh chính đại rất mất khí thế nha.... Trốn trong một góc tường trồng nấm, lão bản cửa hàng dùng ánh mắt long lanh lấp la lấp lánh ánh bội phục nhìn Nguyệt Tích Lương, còn giơ ngón tay cái lên với nàng. Sảng khoái! Chửi rất hay! Tiểu huynh đệ, ta quyết định rồi, từ giờ ngươi sẽ là thần tượng của ta. Lần sau ngươi đến mua hàng, ta sẽ chiết khấu cho ngươi hẳn 1%. Nha hoàn bị Nguyệt Tích Lương chửi đến lông tơ dựng đứng, ngã ngồi xuống dưới đất, miệng mở lớn. - " Ngươi..... ngươi..... ngươi..... " - " Ngươi cái gì mà ngươi! Nói không được hẳn hoi thì về nhà tập nói lại đi. Đừng có ở ngoài đường làm ô uế tai người khác! " Nguyệt Tích Lương cực kỳ vô tình chặn họng nàng ta. So miệng lưỡi với nàng, đợi đến kiếp sau! Nha hoàn đại nhân từ thời cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa từng bị chửi ghê gớm như thế này, nhất thời tức đến đỏ mặt tía tai. - " Ngươi..... hu oa! Ức hiếp người quá đáng!! " Nàng ta vậy mà chơi trò nước mắt cá sấu rồi. Nhưng Nguyệt Tích Lương là ai, ngươi khóc thì ngươi cứ khóc, ta chẳng hề dao động mảy may. Người ngoài nhìn vào thì nghĩ Nguyệt Tích Lương bắt nạt nữ nhân, không đáng mặt nam tử. Thì tính sao? Nàng vốn con mẹ nó không phải nam tử! Bạch y nữ tử dường như không thể trơ mắt nhìn được nữa, thấy xung quanh cửa hàng bắt đầu có người hiếu kỳ tiến đến nàng ta liền nhanh chóng lôi kéo nha hoàn đứng dậy, trách mắng. - " Tiểu Tuyết, thôi ngay cho ta! Ngươi còn không thấy xấu hổ mà khóc? " - " Tiểu thư, ta.... " Nha hoàn tên Tiểu Tuyết còn định nói gì thì bị tiểu thư nhà mình dùng ánh mắt âm độc trừng trở về, đành ngoan ngoãn ngậm miệng, lùi ra sau nàng ta. Nữ tử bạch y lúc này mới quay sang Nguyệt Tích Lương, khẽ cúi đầu một cái, tỏ vẻ thấu tình đạt lý nói. - " Công tử đừng chấp Tiểu Tuyết nhà ta. Nàng mất mẫu thân từ nhỏ, ngày thường bị ta chiều chuộng thành quen. Những lời vừa rồi công tử đừng để trong lòng, Mộ Sở Sở ta thay mặt nàng tạ lỗi với ngươi. " Miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Ý của nàng ta là đang trách Nguyệt Tích Lương nói nặng lời, đụng chạm đến nỗi đau trong lòng nha hoàn nàng ta. Thực chất mẫu thân của nha hoàn đó vẫn còn sống sờ sờ ra kia. Khi nghe đến tên Mộ Sở Sở, ánh mắt Nguyệt Tích Lương lóe lên một cái rồi lặp tức biến mất. Mộ Sở Sở, hóa ra là nàng ta. Thảo nào nàng lại thấy điệu bộ bạch liên hoa này quen mắt đến vậy. Thì ra là người quen cũ đây mà! Đúng vậy, người này không ai khác ngoài Mộ Sở Sở, Thánh nữ vừa bị bãi chức của Vu tộc. Nàng ta nghe tin mình bị mất chức vị Thánh nữ, vì quá buồn bực nên mới mang người xuống núi đi dạo giải khuây. - " Hừ, chủ tử như phụ mẫu. Ngươi mang nàng về hảo hảo mà dạy dỗ. " Nào ngờ Nguyệt Tích Lương làm như không nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Mộ Sở Sở. Nàng chỉ để lại một câu này rồi phất tay áo đi mất, không muốn đối mặt với khuôn mặt giả tạo buồn nôn kia. Khi Nguyệt Tích Lương đi rồi, nha hoàn Tiểu Tuyết mới rụt rè cất tiếng. - " Tiểu thư.... " Chát! Mộ Sở Sở trực tiếp quăng cho nàng ta một cái bạt tai vang dội, đến nỗi khóe môi Tiểu Tuyết rớm máu. - " Về tộc ta sẽ xử lý ngươi. " Có một tên đoạn tụ cũng không giải quyết được, nuôi nàng ta thật là vô dụng. Thiết nghĩ.... đã đến lúc nàng nên thay một nha hoàn mới rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]