Nguyệt Tích Lương có chút thất thần nhìn Bắc Mạc Quân, phải đợi mỗ vị vương gia nhắc đến lần thứ ba nàng mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê mang, máy móc bắt mạch cho hắn.
- " Không có, chàng rất khỏe mạnh mà. "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, hồ nghi đánh giá Bắc Mạc Quân từ đầu đến chân một lượt, trong đầu nhẩm tính ngày tháng. Chẳng lẽ là đến thời kỳ Vu thuật phát tác? Không đúng, ngày hôm nay đâu phải là ngày mười lăm!
Bắc Mạc Quân nhíu mày rút tay về, mệt mỏi xoa xoa thái dương, thở dài.
- " Có lý nào cảm giác của ta lại sai? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, vừa thuận tiện vò nát bức thư viết hỏng vứt ra đằng sau vừa đủng đỉnh nói.
- " Ta biết chàng bị bệnh gì rồi. "
- " Bệnh gì? "
- " Là bệnh suy thận chứ còn gì nữa! Hắc hắc... "
Nàng cười đến cực kỳ gợi đòn.
Suy thận?
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân lặp tức trở nên đen xì như đít nồi.... bị cháy. Nếu hắn không nhầm, có mấy vấn đề dẫn đến bệnh suy thận. Nhưng nhìn vẻ mặt Nguyệt Tích Lương, nàng chắc chắn là đang ám chỉ hắn đã quá lạm dụng chuyện phòng the nên mới dẫn đến suy thận.
Suy thận cái rắm! Thận hắn rất khỏe có được hay không!?
- " Ta. Không. Có! "
Bắc Mạc Quân như rít qua từng kẽ răng, chỉ muốn đè Nguyệt Tích Lương ra đánh vài cái vào mông nhỏ của nàng cho bõ ghét.
Bắc Mạc Quân không hề nhận ra, bởi vì một câu nói đó của nàng mà sự đè nén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776775/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.