Chương trước
Chương sau
Nguyệt Tích Lương có chút thất thần nhìn Bắc Mạc Quân, phải đợi mỗ vị vương gia nhắc đến lần thứ ba nàng mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê mang, máy móc bắt mạch cho hắn.
- " Không có, chàng rất khỏe mạnh mà. "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, hồ nghi đánh giá Bắc Mạc Quân từ đầu đến chân một lượt, trong đầu nhẩm tính ngày tháng. Chẳng lẽ là đến thời kỳ Vu thuật phát tác? Không đúng, ngày hôm nay đâu phải là ngày mười lăm!
Bắc Mạc Quân nhíu mày rút tay về, mệt mỏi xoa xoa thái dương, thở dài.
- " Có lý nào cảm giác của ta lại sai? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, vừa thuận tiện vò nát bức thư viết hỏng vứt ra đằng sau vừa đủng đỉnh nói.
- " Ta biết chàng bị bệnh gì rồi. "
- " Bệnh gì? "
- " Là bệnh suy thận chứ còn gì nữa! Hắc hắc... "
Nàng cười đến cực kỳ gợi đòn.
Suy thận?
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân lặp tức trở nên đen xì như đít nồi.... bị cháy. Nếu hắn không nhầm, có mấy vấn đề dẫn đến bệnh suy thận. Nhưng nhìn vẻ mặt Nguyệt Tích Lương, nàng chắc chắn là đang ám chỉ hắn đã quá lạm dụng chuyện phòng the nên mới dẫn đến suy thận.
Suy thận cái rắm! Thận hắn rất khỏe có được hay không!?
- " Ta. Không. Có! "
Bắc Mạc Quân như rít qua từng kẽ răng, chỉ muốn đè Nguyệt Tích Lương ra đánh vài cái vào mông nhỏ của nàng cho bõ ghét.
Bắc Mạc Quân không hề nhận ra, bởi vì một câu nói đó của nàng mà sự đè nén, khó chịu tích tụ bấy giờ trong lồng ngực hắn bất tri bất giác đã biến mất tăm.
Nguyệt Tích Lương làm động tác xoa bóp eo, khinh khỉnh liếc Nhị vương gia nào đó đang nổi cơn tam bành, than.
- " Chàng còn chối, là ai đêm nào cũng đòi làm vài hiệp mới chịu đi ngủ. Hiện tại eo của ta vẫn còn nhức mỏi đây này! "
Không phải nói ngoa, Bắc Mạc Quân đã không khai trai thì thôi, một khi đã khai thì như mãnh thú động dục, muốn ngăn cũng không ngăn được. Mặc kệ bản thân hai người vẫn đang ở địa bàn Vu tộc đầy rẫy nguy hiểm.
Tộc nhân Vu tộc dạo gần đây thường xuyên nhìn thấy Phong Hoan cùng Lão Ngũ tay trong tay âu yếm, quấn lấy nhau không rời, đến ở cũng chuyển vào ở chung một phòng, nhìn mãi thành quen. Mọi người đều truyền tai nhau một tin phong thanh rằng: Phong Hoan và Lão Ngũ là một đôi đoạn tay áo chi phích!
Nguyệt Tích Lương cực kỳ ấm ức, nàng đi đâu cũng bị hắt hủi, tộc nhân Vu tộc tránh nàng còn hơn cả tránh tà, như thể chỉ cần đứng gần nàng một chút là sẽ nhiễm cả tấn bệnh dịch vào người.
Con mẹ nó!
Đúng là cộng đồng LGBT dù ở thời đại nào đi chăng nữa, không ít thì nhiều cũng bị kỳ thị mà!
Thiên lý ở đâu? LGBT quyền ở đâu cơ chứ?!
Nàng muốn làm một cuộc cách mạng cải cách tư tưởng toàn cầu hóa!!
Bắc Mạc Quân hơi chột dạ sờ sờ mũi, hai vành tai hiện lên màu hồng phấn nhàn nhạt khả nghi.
- " Cái này.... chẳng phải là do ta nhất thời không kiềm chế được hay sao. "
Đúng là hắn có phóng túng một chút, nhưng ai bảo người yêu nằm ở trong vòng tay hắn làm gì. Hương thơm ngọt ngào, thân thể mềm mại,.... tất cả những thứ đó gộp lại đánh sâu vào phòng tuyến trong lòng hắn, nếu nhịn được thì chính là thái giám.
Thế cho nên mới nói, không phải là hắn không có định lực, mà là sức công phá của Lương bảo bảo quá mạnh mẽ rồi!
Bạn nhỏ Lương khinh bỉ trừng bạn nhỏ Quân một cái, đồng thời cũng âm thầm ảo não, tự trách chính mình.
Rõ ràng đã nói từ trước, mấy tháng này sẽ không cho Tiểu Quân Quân động vào người. Vậy mà không hiểu vì sao, hắn chỉ cần hôn nàng, bán manh với nàng thôi là người nàng đã mềm thành một vũng, não cũng vứt đi đâu không biết, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nguyệt Tích Lương cảm thấy có sự tự vả không hề nhẹ ở đây!
Nguyệt Tích Lương à Nguyệt Tích Lương, ngươi từ bao giờ trở nên dễ bị sắc dụ như vậy? Cái đồ hoa si!
Ấy.... không đúng! Hình như..... có lẽ..... thật sự là nàng từ trước đến giờ đều có tật hoa si....
A phi phi! Không nghĩ đến nữa! 
Nguyệt Tích Lương lắc lắc đầu đánh bay dòng suy nghĩ lệch lạc. Nàng hắng giọng, đột ngột chuyển đề tài.
- " Khụ.... hôm nay chàng đã tìm ra nơi ở của Tường trưởng lão chưa? "
Bắc Mạc Quân ngay lặp tức đứng đắn trở lại, ứng một tiếng.
- " Phía Tây Nam chính là nơi ở của hắn. "
Tường trưởng lão ở phía Tây Nam, Ngu trưởng lão cư ngụ phía Đông Bắc, hai hướng đối lập nhau. Có thể thấy hai người bọn hắn thủy hỏa bất dung đến nhường nào.
Hai vị trưởng lão đều có danh vọng trong Vu tộc, địa vị không hề thấp, huống chi còn liên tục đấu đá. Vì chuyện đó cơ hồ Vu tộc chia ra làm hai phe, đương nhiên quyền hạn cao nhất vẫn thuộc về tộc trưởng Vu tộc Lã Oa.
Nhưng một khi Lã Oa nhắm mắt xuôi tay, chắc chắn Vu tộc sẽ trải qua một đợt gió tanh mưa máu, chọn người kế vị. Tường trưởng lão và Ngu trưởng lão chính là hai ứng cử viên sáng giá nhất.
Nguyệt Tích Lương hài lòng cười, mở tủ chọn ra một bộ y phục khác thay vào, phủi phủi gấu áo, đáy mắt lóe lên tia sáng gian trá.
- " Đi! Chúng ta đi phía Tây Nam tham quan một vòng. "
Trong khoảng thời gian tộc trưởng Lã Oa không ở trong tộc, tại sao nàng không tìm chút thú vui để giải trí đây?
Dù sao, Vu tộc càng loạn, nàng càng hả hê, Vu tộc càng lục đục, nàng và Bắc Mạc Quân càng dễ bề hành động. Nàng không ngại trở thành kẻ giật dây đâu.
Bắc Mạc Quân đương nhiên sáng tỏ ý định của Nguyệt Tích Lương, hắn nhếch môi mỏng, tà tứ nói.
- " Được, màn kịch hay chính thức mở màn. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.