Mắt thấy lưỡi kiếm đã cứa vào cổ Nguyệt Kinh Thiên tạo thành một vệt màu đỏ chói mắt, tâm thần Lăng Tiêu Nhiên rơi vào kinh hoảng tột độ. Nàng chưa bao giờ hận chính mình bất lực như lúc này, rõ ràng trượng phu đang ở trước mặt mà nàng chạm không tới, gọi cũng không tới.
- " A!! "
Lăng Tiêu Nhiên kêu thảm một tiếng hòng ngăn cản hành động dại dột của Nguyệt Kinh Thiên, nàng dùng hết sức bình sinh nhoài người về phía trước nhưng lại bị Lãnh Phong âm thầm giữ chặt.
Đừng! Đừng! Ai đó làm ơn..... ngăn hắn lại!
Lăng Tiêu Nhiên với tay hướng Nguyệt Kinh Thiên, cứ với, cứ với,..... bất quá nàng với mãi không đến, không chạm được vào hắn như trong ký ức.
Thiên ca......
Ở đằng xa, Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt thấp thỏm không yên. Nguyệt Hạo Thần cắn răng, định liều mình xông lên khuyên nhủ Nguyệt Kinh Thiên, Hiên Viên Liệt lần này cũng không ngăn cản y, cùng lắm thì dù hắn có mất cái mạng nhỏ này cũng sẽ phải bảo hộ cho Thần Thần và Ngôn Ngôn an toàn rời đi.
Đang lúc Lăng Tiêu Nhiên tuyệt vọng, Nguyệt Hạo Thần cử động thân thể, Nguyệt vương gia nhắm hờ hai mắt làm sẵn chuẩn bị đi chầu Diêm vương,...... Lãnh Phong lại nheo mắt, đột ngột lên tiếng.
- " Khoan đã! "
Thời gian như ngừng lại.
Cánh tay cầm Trảm Nguyệt kiếm của Nguyệt Kinh Thiên cứng đờ, không lại tiếp tục di động, lưỡi kiếm chỉ cách động mạch cổ không tới một ly. Hắn ngước mắt nhìn Lãnh Phong, lạnh nhạt hỏi.
- " Sao? Không muốn mạng bổn vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776770/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.