Triển Chính Hi biết mình bị hố, mặt mày tuấn lãng " bùm " một tiếng đỏ gay, gạt tay Kiến Nhất ra, lắp ba lắp bắp đánh trống lảng.
- " A..... ngươi.... ngươi chẳng phải muốn mời ta ăn cơm sao? Còn không mau đi vào? Hôm nay lão tử phải ăn hết tiền của ngươi! "
Nói xong, hắn trước tiên nhấc chân đi vào tửu lâu, bóng lưng đó giống như đang chạy trối chết vậy.
Ánh mắt Kiến Nhất hơi ảm đạm đi xuống, khóe môi cong lên thành nụ cười khổ, ảo não lắc đầu. Lại bị tên ngốc này gạt đi, không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi. Ài.... nhưng hắn biết, đối xử với tên này không thể vội vàng, nếu không y sẽ tránh mình như tránh hủi, mất nhiều hơn được.
Lại nghĩ đến cũng phận làm thị vệ là Hắc Sát, Bạch Sát đã dắt tay nhau về một nhà, Kiến Nhất có xúc động muốn chửi bậy. Tại sao hắn lại yêu vào một tên vừa đầu gỗ vừa bướng bỉnh đây!? Đúng là lão thiên gia gây nghiệp mà!
Xốc lại tinh thần, Kiến Nhất nhanh chân đuổi theo Triển Chính Hi, miệng còn không quên hô lớn.
- " Chính Hi, đợi vi phu! "
Hừ, không muốn nhận phu quân phải không? Vậy ta sẽ cho cả thiên hạ biết ngươi đã là của ta, để xem có ai dám lấy ngươi nữa. Nữ cũng được mà nam cũng thế, tốt nhất cút ra xa một chút, phải để Triển Chính Hi không thể về với ai khác ngoài hắn.
- " Câm miệng! "
Triển Chính Hi quẫn bách gãi đầu gãi tai, nếu để ý kĩ thì sẽ nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776759/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.