Bắc Mạc Quân thấy việc đã thành liền nhảy ra xa vài thước, phủi tay tỏ vẻ chán ghét. Mặt tên này toàn mồ hôi, bẩn!
- " Ngươi..... ngươi cho ta ăn cái gì? "
Nam tử ngẩng đầu trừng Nguyệt Tích Lương, trong mắt đầy khủng hoảng cùng vô thố. Từ bao giờ Lão Ngũ và Phong Hoan lại bắt tay với nhau? Bọn hắn muốn giết hắn ư?
Nguyệt Tích Lương kéo ghế ngồi xuống, tự rót một chén trà định nhuận cổ họng, lại phát hiện là trà đã nguội, không biết pha từ bao giờ. Nàng bất đắc dĩ đặt chén trà trở lại, bình tĩnh lên tiếng.
- " Ngươi đừng lo, chỉ là một loại độc khiến ngươi ngoan ngoãn hơn, nghe lời ta mà thôi. "
Giọng nói của Nguyệt Tích Lương không hề lại ngụy trang, uyển chuyển, mềm mại khác hẳn giọng Phong Hoan, là giọng nữ.
Nam tử trợn to mắt, kinh hãi chỉ vào Nguyệt Tích Lương, ngón tay run run.
- " Ngươi không..... không phải là Phong Hoan! Ngươi là ai? "
Đến lúc này hắn mới tỉnh ngộ, thảo nào hắn thấy Phong Hoan ngày hôm nay có chút khác lạ. Thì ra từ đầu " Phong Hoan " đã không phải là Phong Hoan. Người trước mắt này làm thế nào để có được gương mặt giống hệt Phong Hoan, hắn không biết. Nhưng có một điều hắn lơ mơ đoán ra, ý đồ của nàng không đơn giản.
Nguyệt Tích Lương một tay chống cằm, thở dài.
- " Bây giờ ngươi mới nhận ra, không phải đã quá muộn rồi? Còn về ta là ai.... muốn biết thì phải trả giá bằng cả tính mạng đấy, ngươi trả nổi không? "
Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776743/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.