Ngu trưởng lão này...... chắc chắn nàng phải giải quyết trước khi rời khỏi Vu tộc, nếu không sẽ trở thành hậu họa khôn lường. Với những gì có thể uy hiếp hạnh phúc gia đình nàng, nàng sẽ bóp nát nó tận trong trứng nước.
Không nghi ngờ gì, trong âm mưu lần này, Ngu trưởng lão là người cầm đầu. Không có nhiều người trong Vu tộc biết đến, thậm chí cả tộc trưởng cũng bị che mắt. Như thế ngược lại rất tốt, nàng sẽ dễ dàng hành sự hơn nhiều.
- " Chúng ta đi. "
Đã nghe hết những gì cần nghe, Bắc Mạc Quân và nàng cần phải trở về cứu những nữ tử kia.
- " Được. "
Nguyệt Tích Lương khẽ gật đầu, chuẩn bị đứng dậy. Nào ngờ ngồi xổm lâu quá tê chân, nàng lảo đảo một cái, va vào bồn hoa trước cửa phòng.
Cạch!
Tiếng động không lớn nhưng người trong phòng đều thân mang nội lực, truyền vào tai bọn hắn rất rõ ràng.
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Nàng ngượng ngùng liếc Bắc Mạc Quân, méo miệng. Ta thật sự không cố ý đâu.
- " Ai?! "
Ngu trưởng lão đề phòng, âm trầm quát lớn. Mấy nam tử Vu tộc cũng vụt đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trúc im lìm.
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương mím môi, đồng thời mở miệng.
- " Oẳng. "
- " Meo. "
Mọi người trong phòng: " ......... "
Mấy giây sau, có người móc móc lỗ tai, thở phào nói.
- " Hóa ra là con chó. "
Tên ngồi gần phản bác.
- " Không phải, là con mèo chứ! "
- " Rốt cuộc là mèo hay chó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776741/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.