Nguyệt Tích Lương thở dài một hơi, sau đó nàng bỗng nhiên nở nụ cười khiến thiên địa thất sắc. Một tay nàng đưa lên tách các ngón tay đang nắm chặt cằm nàng, ngắm ngắm giây lát, hé miệng...... cắn xuống. Nói là cắn, chi bằng nói là ngậm thì đúng hơn.
Bắc Mạc Quân sững sờ, mắt lạnh hơi hơi mở to nhìn ngón trỏ của mình nằm trong miệng Nguyệt Tích Lương.
Trong miệng nàng ấm ấm, đầu lưỡi như có như không lướt qua ngón tay hắn, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ. Đôi môi hồng hào đối lập với ngón tay xương khớp thon dài, rất kích thích trí tưởng tượng của con người.
Yết hầu Bắc Mạc Quân khô khốc, đại não trì trệ, khuôn mặt hồng một mảnh, đến tai cũng hồng. Rõ ràng là một trương mặt nam nhân trưởng thành, nhưng nhìn thế nào cũng thấy xuẩn manh.
Bộ dáng Bắc Mạc Quân đỏ mặt, dường như đã rất lâu rồi chưa từng gặp qua. Nguyệt Tích Lương trong lòng cười thầm, hả hê không thôi.
Tiểu Quân Quân à Tiểu Quân Quân, dù cho chàng có ngụy trang ở bên ngoài tốt đến cỡ nào thì bên trong chàng vẫn là một Tiểu Quân Quân ngây thơ, ngu đần mà thôi.
Đúng là ngu đần! Nàng chỉ mới phản kích thôi đã lộ ra nguyên hình rồi.
Nguyệt Tích Lương nhả ra ngón tay Bắc Mạc Quân, hài lòng vỗ vỗ vào má hắn, cười tít mắt.
- " Đây là bồi thường. Ngoan, để tỷ tỷ đi làm chính sự. Còn phải đi cứu A Nhan nữa.... "
Nói rồi, nàng lạch bạch chạy ra chỗ hai cái xác nam tử Vu tộc, thân thủ lục tìm trong người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776736/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.