Ai nấy đều hoảng hốt nhìn người vừa ngã xuống, bước chân không tự chủ lùi về phía sau vài bước. Có tên ngồi xuống kiểm tra cơ thể hắn, quả nhiên là đã tắt thở.
Không thể nào!
Một người đang yên đang lành làm sao có thể trúng độc mà chết? Không lẽ.....
Như sực nhớ đến câu nói kia của Nguyệt Tích Lương, bọn hắn bất chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nguyệt Tích Lương chậc lưỡi, làm như tiếc hận nói.
- " Độc phát muộn quá, ta cứ nghĩ nó phải nhanh hơn cơ. "
Chỉ một câu thôi đã làm cho khuôn mặt mọi người tái nhợt không còn một giọt máu. Là thật, chính nàng đã là người hạ độc bọn hắn! Nhưng từ lúc nào?!
- " Là ngân châm! "
Chỉ cần động não một chút thôi là đã biết ngọn nguồn của việc trúng độc. Mệt cho bọn hắn còn nghĩ nàng làm chuyện không đâu, chẳng đủ để gãi ngứa. Hóa ra, trong ngân châm đã sớm được bôi độc.
Kinh hách, sợ hãi, hoảng loạn bỗng chốc bao phủ mười mấy tên đệ tử môn phái thần bí. Tất cả đều vội vàng kiểm tra trên cơ thể mình, dù có kịp hay không cũng muốn rút mấy căn ngân châm đó ra bằng được.
Chỉ tiếc là, Nguyệt Tích Lương đã muốn giết ai thì chưa bao giờ cho người ta có con đường lui.
Không tính đến độc của nàng chỉ dính vào một chút là đã hết đường cứu chữa, ngoài nàng ra, không ai có thể giải được. Ngay cả đến ngân châm cũng là loại vừa mảnh vừa nhỏ, đâm vào da thịt lặp tức chui theo đường lỗ chân lông, mất tăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776712/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.