Chương trước
Chương sau
Ai nấy đều hoảng hốt nhìn người vừa ngã xuống, bước chân không tự chủ lùi về phía sau vài bước. Có tên ngồi xuống kiểm tra cơ thể hắn, quả nhiên là đã tắt thở.
Không thể nào!
Một người đang yên đang lành làm sao có thể trúng độc mà chết? Không lẽ.....
Như sực nhớ đến câu nói kia của Nguyệt Tích Lương, bọn hắn bất chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nguyệt Tích Lương chậc lưỡi, làm như tiếc hận nói.
- " Độc phát muộn quá, ta cứ nghĩ nó phải nhanh hơn cơ. "
Chỉ một câu thôi đã làm cho khuôn mặt mọi người tái nhợt không còn một giọt máu. Là thật, chính nàng đã là người hạ độc bọn hắn! Nhưng từ lúc nào?!
- " Là ngân châm! "
Chỉ cần động não một chút thôi là đã biết ngọn nguồn của việc trúng độc. Mệt cho bọn hắn còn nghĩ nàng làm chuyện không đâu, chẳng đủ để gãi ngứa. Hóa ra, trong ngân châm đã sớm được bôi độc.
Kinh hách, sợ hãi, hoảng loạn bỗng chốc bao phủ mười mấy tên đệ tử môn phái thần bí. Tất cả đều vội vàng kiểm tra trên cơ thể mình, dù có kịp hay không cũng muốn rút mấy căn ngân châm đó ra bằng được.
Chỉ tiếc là, Nguyệt Tích Lương đã muốn giết ai thì chưa bao giờ cho người ta có con đường lui.
Không tính đến độc của nàng chỉ dính vào một chút là đã hết đường cứu chữa, ngoài nàng ra, không ai có thể giải được. Ngay cả đến ngân châm cũng là loại vừa mảnh vừa nhỏ, đâm vào da thịt lặp tức chui theo đường lỗ chân lông, mất tăm mất tích. Muốn lấy ra? Không tự mổ xẻ căn bản không được!
Trong khoảng thời gian này, lại có thêm mấy người nữa độc phát ngã xuống. Tình trạng tử vong không ai giống ai, người thì thối rữa, người thì nổ banh xác, người thì trực tiếp hóa thành thây khô,.....
Đối diện với tử vong, nào có ai là có thể giữ được bình tĩnh? Những người còn lại chỉ kiếm vào Nguyệt Tích Lương, khản giọng kêu gào.
- " Yêu nữ! Mau giao giải dược ra đây! "
Nguyệt Tích Lương ngoáy ngoáy lỗ tai, nhún vai vô tội, cười híp mắt, mở miệng.
- " Ách? Ta có lòng nhưng lại không có sức nga ~ mỗi ngân châm ta bôi một loại độc khác nhau, tìm giải dược cho các ngươi chẳng phải mệt chết lão nương? Vì tiết kiệm sức lực cho ta, thôi thì...... các ngươi chịu khó chết đi vậy. "
Nói thừa, nàng đã tốn công hạ độc bọn hắn, lại còn bảo nàng giao ra giải dược? Bọn hắn bị thiểu năng à?
Đám người bên dưới tức đến nỗi hộc máu, thầm chửi vô sỉ!
Từng người, từng người, cứ thế trơ mắt nhìn đồng bọn ngã xuống, không biết tử thần sẽ điểm danh mình lúc nào.
Cũng có một số người muốn vọt lên bắt giữ Nguyệt Tích Lương, ép nàng phải thỏa hiệp. Nhưng vừa mới động đến nội lực là độc phát bỏ mình ngay tức khắc, ngay cả mũi giày nàng cũng không chạm đến được.
- " A a a a!! "
Tiếng kêu thống khổ không ngừng vang vọng.
Nguyệt Tích Lương thực nhàn nhã, ngồi vắt vẻo trên mái nhà, một mặt nhìn tác phẩm của mình hoành hành ngang dọc, mặt khác nhìn chiến trường của ba người còn lại.
Hàn Uy thì không phải nói, còn Kiến Nhất, võ công của hắn nói thấp cũng không thấp, nhưng nói cao thì chưa cao bằng Bắc Mạc Quân, đối phó địch nhân có vẻ chật vật, trên người đã có vài miệng vết thương nhỏ.
Chật vật thì chật vật, nhưng tính tổng quát hắn vẫn chiếm thế thượng phong, thắng lợi chỉ là sớm hay muộn, không có gì đáng lo ngại.
Nguyệt Tích Lương chuyển mắt sang phía Bắc Mạc Quân và tên áo choàng đen bất nam bất nữ kia, bất giác mỉm cười.
Bắc Mạc Quân từng chiêu, từng chiêu ép sát đối thủ, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, điệu bộ nhàn nhã, cơ hồ là đang đùa giỡn trò mèo vờn chuột.
So với bảy năm trước, Bắc Mạc Quân bây giờ càng khiến người ta có cảm giác đáng sợ, sâu không thấy đáy, không biết giới hạn của hắn đến đâu.
Ngay cả Hàn Uy nhìn lướt qua một cái cũng phải hít hà, hai mắt sáng ngời như tìm thấy bảo bối.
- " Tiểu tử này không đơn giản. "
Không biết hắn có hứng thú với Quỷ Âm môn hay không? Nếu dụ được hắn về làm trưởng lão thì môn phái không sợ thiếu hụt nhân tài.
Áo choàng đen cắn chặt răng, mỗi một lần đỡ chiêu là cánh tay hắn trở nên tê rần, y phục bị kiếm khí phá tan tành, lộ ra làn da trắng xanh như người chết, máu từ vết thương chảy ra không ngừng.
Càng đánh, áo choàng đen càng kinh hãi với sự phát triển của Bắc Mạc Quân.
Nếu như ngày xưa hai người có thể cân tài cân sức thì hiện tại, Bắc Mạc Quân mạnh hơn hắn quá nhiều. Thậm chí hắn còn có ảo giác, Bắc Mạc Quân hẳn có thể một kiếm giết hắn như giết một con kiến, thế nhưng...... Bắc Mạc Quân không làm.
Thời khắc này áo choàng đen mới nhận thấy suy nghĩ vừa rồi của mình bất khả thi như thế nào. Không những không thể giết được mấy người này mà chính hắn cũng không giữ được mạng.
Phốc!
Áo choàng đen trúng cú đá của Bắc Mạc Quân, phun ra một ngụm máu tươi
Hắn ôm ngực, lảo đảo đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói.
- " Là ta đã coi thường ngươi, Bắc Mạc Quân..... ngươi chờ đấy..... tôn chủ sẽ không tha cho ngươi đâu..... khặc khặc! "
Nói xong, hắn không hề do dự, xoay người chạy.
Bắc Mạc Quân không nói gì, tay cầm kiếm vung ngang, nội lực hóa thành phong nhận quét qua hai chân áo choàng đen.
Phụt.
- " Rống!  "
Người nào đó gào lên một tiếng thảm thiết, ngã xấp xuống. Hai chân hắn chị chém đứt lìa, máu thịt và xương trắng lòi ra ngoài.
Hắn quằn quại trên nền đất, muốn đứng dậy nhưng không còn chân để đứng, dưới lớp mặt nạ đã ướt đẫm mồ hôi, đồng tử co rụt lại đầy hãi hùng.
Bắc Mạc Quân chậm rãi bước đến gần hắn, thanh kiếm bị hắn tùy tiện cắm xuống, ghim luôn cánh tay phải của áo choàng đen.
- " Ta không cho ngươi chạy, ngươi chạy không được. "
- " Ô ô ô. "
Áo choàng đen rên rỉ vì đau đớn, phủ phục nằm đấy, đưa con mắt oán hận đầy tơ máu nhìn Bắc Mạc Quân.
- " Tiểu Quân Quân, để cho hắn sống. "
Nguyệt Tích Lương không biết từ bao giờ đã xử lý hết địch nhân, nhảy xuống mái nhà. Nàng muốn biết thêm thông tin về môn phái đó, cần phải có người sống mới được.
Bắc Mạc Quân gật đầu, đưa tay tháo mặt nạ của áo choàng đen, lộ ra diện mạo già nua đầy vết bỏng xấu xí bên trong.
Hắn cầm lấy cằm của đối phương, vặn mạnh.
Rắc!
Vốn áo choàng đen định cắn độc tự vẫn, nhưng khớp cằm đã bị tháo, đến tự vẫn hắn cũng không làm được, chỉ biết kêu lên những tiếng ú ớ không rõ, mấy giây sau liền bất tỉnh nhân sự.
Hơn ba mươi cao thủ của môn phái thần bí cứ thế bị bốn người giết không còn một mống. Cả quá trình đó xảy ra trong vòng chưa đầy nửa canh giờ, thi thể la liệt khắp nơi.
Nguyệt Hạo Thần gọi thủ hạ đến thu dọn hiện trường, huy động tất cả nhân lực ở đế đô Ám Dạ.
Rất nhanh, đường lớn như được rửa trôi một lần. Ngoại trừ mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, đúng là không nhận ra ở đây vừa mới có một trận chiến khốc liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.