Đáy mắt Hàn Vũ tối lại, trên gương mặt yêu nghiệt trắng bệnh phủ một tầng băng giá lạnh buốt. Hắn mím môi, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn.
- " Nàng còn chưa đi? "
Hắn những tưởng sau khi hắn ngất, nàng sẽ nắm tay Bắc Mạc Quân cùng nhau trở về Cảnh Lăng đế quốc. Không ngờ đến, mở mắt ra, hắn lại được nhìn thấy nàng một lần nữa.
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, vươn cánh tay nhức mỏi, nhàn nhạt đáp.
- " Ta mà đi thật, ngươi đã không có cơ hội được nhìn mặt trời. "
Bắc Mạc Quân đặt đĩa ô mai sơn tra xuống bàn, ngón tay thon dài đưa lên, thuần thục bấm các huyệt vị trên vai Nguyệt Tích Lương, làm cho nàng không kìm lòng được than nhẹ một tiếng thoải mái.
Hàn Vũ ôm ngực ho sù sụ, chỉ cảm thấy đau mắt kinh khủng, cùng lúc đó cũng như bừng tỉnh đại ngộ.
- " Nàng cứu ta? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi nhỏ, lên tiếng.
- " Ngươi nói xem. "
Hàn Vũ bật cười thành tiếng, cuối cùng trong mắt cũng có lấy một tia thỏa mãn. Đây là nàng thừa nhận rồi.
Trong thời điểm này hắn vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn, cố cạy góc tường nhà Bắc Mạc Quân.
- " Ta hạnh phúc chết mất thôi. Tích Lương, nàng cứu ta, có phải nàng cũng có tình cảm với ta đúng không? Đi đi đi, chúng ta tiếp tục hoàn thành nghi thức bái đường thành thân! "
Sau bao nhiêu sự việc qua đi, hai người vẫn còn bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau như thế này đúng là khó có được.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776699/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.