Bắc Mạc Quân đen mặt ngồi thẳng dậy, giả vờ ho vài tiếng cho bớt ngượng ngùng, thắt lại cà vạt lệch lạc ở cổ, đôi mắt lia về vòng một đầy đặn của Nguyệt Tích Lương, ngón tay giật giật.
Thôi bỏ đi, anh mới không phải là biến thái.
Bắc Mạc Quân chuyển dời tầm mắt lên gương mặt đang dương dương tự đắc của bạn nhỏ nào đó, âm thầm bĩu môi.
Ấu trĩ!
Thực ra, chưa biết ai mới là người ấu trĩ ở đây.
Anh không cảm thấy bối rối khi bị cướp mất đi bằng chứng, ngược lại có phần hả hê nói.
- " Không ngờ cô Nguyệt đây lại là một.... hủ nữ. Nói ra chắc hình tượng ngự tỷ của cô sẽ bị tan vỡ, có đúng hay không? "
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, cũng không mấy ngạc nhiên khi anh biết chuyện này.
Có thể dễ dàng vào nhà cô, chứng tỏ anh ta đã nhìn thấy những thứ cô sưu tầm về.
Nhưng cô không hiểu, anh ta là Bắc tổng, còn cần cô phải bồi thường cái gì nữa? Không những thế, được cô hôn là phúc tám đời nhà anh ta đấy! Hừ hừ.
- " Anh đang uy hiếp tôi? "
Cô ngả ngớn hỏi lại.
Bắc Mạc Quân lắc đầu, tỏ vẻ thành thật trả lời.
- " Không không, tôi chỉ muốn cô bồi tội với tôi thôi, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. "
Nguyệt Tích Lương ôm ngực, muốn biết anh định trù tính cái gì nên nói luôn.
- " Anh nói thử ra xem, muốn tôi bồi tội kiểu gì đây? "
Bắc Mạc Quân chỉ chờ có thế, lặp tức hồ hởi, cố gắng nhếch môi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776672/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.