Tự Khanh đại nhân theo tiếng hô chắp tay bước vào, vén vạt áo quan phục ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm nghị liếc nhìn một lượt những người phía dưới. Tự Khanh này mới được hoàng thượng phong chức hai tháng trước, tên gọi Lâm Trác, là trưởng tử của Lâm thừa tướng, tuổi tác gần bốn mươi, tướng mạo có vẻ đường hoàng nhưng không biết thái độ xử án thế nào.
Lúc Nguyệt Tích Lương đánh giá Lâm Trác, hắn cũng nghiền ngẫm đánh giá lại nàng.
Lâm Trác tự nhận là mình đã được chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu là mỹ nhân, từ các vị phi tử trong cung cho đến nữ tử thanh lâu, nhưng không có ai đẹp sánh bằng Nguyệt Tích Lương.
Nàng đẹp đến mức không giống thật, vẻ đẹp có thể khắc sâu vào tâm trí con người.
Lâm Trác vân vê cằm như có điều suy tư, mày nhíu chặt lại một chỗ. Quái lạ, sao hắn cảm thấy dung mạo của nàng nhìn rất quen mắt? Không biết đã gặp ở đâu rồi....
Thế nhưng một mỹ nhân tuyệt sắc như nàng, không lý nào hắn có thể quên được.
Lâm Trác lắc lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, cầm lấy cái cục thùi lùi đen sì quen thuộc đập bàn cái " rầm ", lên tiếng.
- " Có chuyện gì mau khai báo! "
Lời nói vừa rơi xuống, không đợi Nguyệt Tích Lương lên tiếng, Vượng gia chủ đã tranh nói trước. Hắn quỳ xuống nền đất, khóc lóc thảm thiết, chỉ vào nàng mà tố giác.
- " Đại nhân, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân a! Yêu nữ này dám ngông cuồng trong kinh thành, không coi vương pháp ra gì, thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776664/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.