Chương trước
Chương sau
Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương đặt bút xuống, thổi thổi cho mực ở trên giấy nhanh khô. Thực ra thì cũng không tính là giấy, đó chỉ là mấy tấm da thú được cán mỏng ra mà thôi.
Cuộc sống của Quỷ Âm môn mấy chục năm nay khó khăn, tất cả mọi thứ từ đồ dùng sinh hoạt đều là tự thân vận động. Có cái để ghi chép đã là không tồi rồi.
Nguyệt Tích Lương giao bức thư cho Kình Sâm, vẻ mặt tràn đầy sự tin tưởng.
Kình trưởng môn, nhờ cậy vào ngươi hết đó!
Kình lão thái gia căng thẳng đến nỗi đi không vững, nâng bức thư như nâng trứng, chỉ sợ mạnh tay một chút là nó sẽ rách.
Sao lão cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề đến vậy?
Nguyệt Tích Lương không viết quá nhiều, nàng chưa muốn để lộ thông tin của Quỷ Âm môn.
Nội dung bức thư chủ yếu là báo bình an, nói phụ mẫu và Nguyệt Hạo Thần không cần lo lắng, khoảng mấy năm nữa nàng sẽ quay trở lại.
Nàng còn căn dặn Bắc Mạc Quân nên tận dụng khoảng thời gian mà Mạc Thanh đế quốc lúc trước đã ký cam kết. Bảy năm tiếp theo, hắn phải cố gắng xây dựng binh lực, củng cố địa vị của Cảnh Lăng. Rất có thể, bảy năm vừa qua đi, Mạc Thanh sẽ trực tiếp khiêu chiến, đẩy biên cương rơi vào khói lửa chiến tranh.
Đến cuối thư, nàng viết một câu đầy ý vị: " Đợi ta trở về, lúc đó, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng " kèm theo đó là một hình vẽ trái tim to tướng.
Nàng biết, hắn nhất định sẽ hiểu.
Buổi tối hôm đó, Kình Sâm mang một thân rách nát trở về, khuôn mặt vì bị thương mà trở nên tái nhợt. Lão không nói gì, chỉ ra dấu tay, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nguyệt Tích Lương thở phào một hơi, cảm kích mà thay lão cùng với mấy vị cường giả nữa trị thật tốt thương thế.
Từ mai, nàng sẽ chăm chỉ học tập cách phá giải trận pháp, sớm ngày được thoát ra khỏi nơi này.
Cũng may, cuộc sống ở đây sẽ không mấy nhàm chán. Bởi vì.... nàng đã tia được vài vị nam tử trẻ đẹp và tuấn mỹ rồi.
Coi như nàng dành thời gian để bẻ cong bọn hắn đi, hắc hắc.
Có lẽ, khi ra ngoài kia, nàng sẽ thành lập được một Tiểu Quan quán không chừng. Đến lúc đó thì.... ha ha.
Bạn nhỏ Nguyệt Tích Lương càng nghĩ càng thấy tương lai của mình sáng lạn, không kìm được nở cụ cười *** tà.
Không phải chỉ là mấy năm thôi sao, lão nương không tin, lão nương không chịu được!
Về phía hành trình bôn ba cực khổ của bức thư. Sau khi nó bị ngấm nước, bị gió thổi bay, bị mắc trên cây, bị chim cắp đi, bị thú rừng gặm cắn,..... cuối cùng cũng đến được tay của Bắc Mạc Quân vốn đang miệt mài tìm kiếm ở trong rừng.
Hắn đọc thư một lượt, xác định được đây chính là nét chữ của Nguyệt Tích Lương mới an lòng. Hắn vuốt vuốt cho phẳng tấm da thú, gập lại, cẩn thận nhét vào ngực như một món bảo vật.
Nàng không có việc gì là tốt rồi.
Hắn đợi. Dù phải mất bao nhiêu lâu hắn cũng đợi.
Đến khi nàng trở về, hắn sẽ cho nàng thấy, Bắc Mạc Quân hắn không phải là một người vô dụng. Hắn có thể bảo hộ được nàng, đời đời kiếp kiếp.
Phu thê Lăng Tiêu Nhiên nhận được tin tức của Nguyệt Tích Lương, mặc dù còn có chút lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác, đành tiếp tục lên đường về Cảnh Lăng.
Trước lúc đi, bọn họ âm thầm ghi nhớ vị trí của khu rừng này.
Tích Lương, mọi người mong ngày con đi ra ngoài.
Đừng làm cho chúng ta phải đợi quá lâu..... nếu không, chúng ta sẽ nhớ con đến chết mất!
Nguyệt Kinh Thiên lệ rơi đầy mặt, dụi dụi vào người nương tử làm nũng, nhân cơ hội đó dụ dỗ.
- " Nếu nàng quá nhớ Lương bảo bảo, có thể sinh thêm vài đứa nữa nha.... "
Đến lúc này rồi, lão cha thê nô còn không từ bỏ ý định tranh thủ tạo người.
Đương nhiên, kết quả không ngoài dự liệu, bị Lăng Tiêu Nhiên đấm cho vài cú vào mặt, hai mắt xanh tím.
Đã lâu không được nương tử đánh, sức lực của nàng vẫn tuyệt vời như ngày nào. Thật là hoài niệm quá mà.
Nguyệt vương gia nào đó ngửa mặt lên nhìn trời, bắt đầu nhớ lại cuộc sống bị hành hạ đến hạnh phúc của mình khi xưa. Đúng là.... nương tử vạn tuế!
..........
Thời gian cứ thế mà qua đi nhanh chóng, thấm thoát đã trôi qua gần bảy năm.
Gần bảy năm này, thiếu vắng đi sự hiện diện của Nguyệt Tích Lương, hoàng thất Cảnh Lăng gần như sa sút tinh thần.
Thế nhưng, người nào vẫn lo việc của người đó. Nên chơi đùa thì vẫn chơi đùa, nên lo việc triều chính thì vẫn lo việc triều chính, nên sủng thê thì vẫn sủng thê. Cuộc sống tưởng như không có gì thay đổi.
Hiên Viên Dật đã có mấy lần đến thăm Nguyệt Tích Lương đều bị Bắc Mạc Quân từ chối không cho gặp. Hắn nói với bên ngoài, nàng được một vị cao nhân trong giang hồ thu làm đệ tử, thời gian này tạm thời lên núi tu luyện.
Hiên Viên Dật đương nhiên không tin, vậy nhưng cũng không thể dùng sức mạnh ép buộc gặp người. Hắn đành ngậm ngùi quay lại Ly Mẫn, nhân cơ hội lấy lòng Nguyệt Hạo Thần, nhằm có lợi cho công cuộc đào góc tường của Bắc Mạc Quân sau này.
Bắc Mạc Quân có lẽ là người thay đổi nhiều nhất. Năm đó, sau khi trở về từ lãnh thổ Mạc Thanh, hầu như hắn đều ở biên cương, một năm không có lấy một lần hồi kinh.
Bắc Mạc Quân điên cuồng chiêu binh mãi mã, rèn luyện đội quân Cảnh Lăng thêm phần tinh nhuệ cùng thiết huyết.
Hắn ăn gió uống sương ở doanh trại, cơ hồ không có lúc nào nghỉ ngơi. Hàng năm xuất chiến đánh dị tộc, không có dị tộc lên núi đánh sơn tặc để rèn luyện.
Tương truyền rằng, sơn tặc ở Cảnh Lăng còn không kịp thành lập để mà tiêu diệt.
Đáng thương thay, nghề sơn tặc từ đây đã thành một loại nghề hiếm hoi, vì Bắc Mạc Quân mà tuyệt tích.
Bắc Mạc Quân cũng không dễ dãi với chính mình, có thời gian rảnh là luyện võ công, luyện đến không đứng dậy nổi mới chịu đi nghỉ ngơi.
Bởi vì có một Nhị vương gia lãnh khốc, hành hạ người không thương tiếc mà binh lực của Cảnh Lăng tăng lên không chỉ gấp ba, gấp bốn lần. Quả là cá chép hóa rồng, khiến tứ quốc còn lại phải kinh sợ, không dám vọng động khiêu khích.
Hoàng đế Mạc Thanh cực kỳ hối hận, bắt đầu chửi rủa Luân vương đã chết cùng Thụy Miên công chúa không có đầu óc, mấy năm trước đã tạo cơ hội cho Cảnh Lăng phát triển.
Không được, nếu không ra tay sớm hơn, Mạc Thanh chắc chắn sẽ không còn phần thắng.
Về phía Nguyệt Hạo Thần, không hổ là thiên tài trên thương trường. Chẳng mấy người biết được, chỉ với bảy năm, hắn đã nắm giữ trong tay mạch máu kinh tế của cả ngũ quốc. Trở thành một lão bản thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thực ra.... khụ.... phần lớn thời gian hắn đều ăn chơi trác táng ở phủ đệ của Hiên Viên Liệt.
Tiền trong túi thì nhiều vô kể nhưng lại ki bo, không nỡ bỏ ra dùng. Nguyệt Hạo Thần mấy năm nay có thể nói là do Hiên Viên Liệt nuôi lớn, được cung phụng không khác nào là ông tướng.
Hiên Viên Liệt mang một bộ ta cam chịu, trước hết cứ vỗ béo người nào đó đã, đến thời điểm chín muồi ăn mới ngon. Nghe có vẻ rất biến thái.
Lăng Tiêu Nhiên sau khi bị kéo vào kế hoạch tạo người không ngừng nghỉ của phu quân thì rốt cuộc đã mang thai lần thứ hai trong đời. Bây giờ nàng đang có bầu bảy tháng, hàng ngày vác cái bụng to đùng chạy loạn khắp nơi, y một con chó xóm.
Nguyệt Kinh Thiên lâm vào trạng thái sợ hãi tột cùng, bám theo nàng không rời, luôn miệng kêu: " Thai khí! Thai khí a! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.