Nguyệt Tích Lương vừa mới tỉnh dậy đã cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Theo bản năng, nàng ngước đôi mắt vẫn còn có chút mơ hồ lên.
Một.... hai.... ba.... bốn.... năm!
Ách? Đứng lù lù trước mặt nàng cư nhiên là năm tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài.
À, không đúng! Phải là bốn đứng, một ngồi mới phải.
Bạn nhỏ Y Y sau khi bị dọa cho một trận vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, ngồi bệt dưới đất, ngơ ngơ ngác ngác nhìn người đối diện, mắt tròn xoe như nai con.
Nguyệt Tích Lương cứ ngỡ là mình nằm mơ bèn hung hăng cấu vào đùi một cái.
Au!
Con mẹ nó thật đau!
Đau, chứng tỏ nàng không phải là nằm mơ cũng không phải ở dưới âm phủ?
Nhưng.... đây là nơi quỷ nào?
Nguyệt Tích Lương đưa mắt nhìn phong cảnh đơn sơ, mộc mạc xung quanh, nghi vấn đầy đầu.
Quái lạ! Không phải là nàng bị rơi xuống suối khi ở trong khu rừng kỳ dị kia ư? Sao bây giờ nàng lại xuất hiện ở một chỗ xa lạ như này?
Ai có thể cho nàng biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có được hay không? Nàng thấy đầu óc nàng thật không đủ dùng!
Chẳng lẽ nàng lại xuyên không thêm một lần nữa?
Không đúng nha! Đây rõ ràng vẫn là thân thể tám tuổi của nàng, đến y phục cũng là y phục lúc rơi xuống nước.
Nhưng mà..... đây là đâu?
Trong lúc Nguyệt Tích Lương còn đang mải đắm chìm vào thế giới nội tâm đầy dấu hỏi chấm của mình, năm tiểu oa nhi nào đó đã tụm lại một chỗ với nhau, xì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776636/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.