Bắc Mạc Quân dẫn Nguyệt Tích Lương nhởn nhơ dạo chơi trong rừng, thuận tiện bắt được hai con thỏ, ba con gà rừng và một con hoẵng to.
- " Hình như bên này có một dòng suối. Chúng ta đi làm sạch thịt thú trước? "
Bắc Mạc Quân chỉa chỉa về một phía bên tay phải. Hắn là người tập võ, nội lực cao thâm, thính giác đương nhiên nhạy bén hơn người bình thường, đã sớm phát hiện ra có nguồn nước ở gần.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, lắng tai nghe, quả nhiên nghe được tiếng róc rách rất nhỏ.
- " Đi thôi. "
Hai người một trước một sau hướng về phía dòng suối đi tới, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Bắc Mạc Quân gạt ra cành lá rậm rạp, cảnh tượng phía trước liền đập vào mắt Nguyệt Tích Lương.
Dòng suối này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa vặn chảy vắt qua cánh rừng.
Hai bên bờ suối cỏ mọc um tùm, cao đến bắp chân người trưởng thành. Bây giờ đang là buổi tối, chỉ có ánh sáng le lói của mặt trăng chiếu xuống, nhưng ánh sáng đó cũng không đáng kể, phần lớn đã bị tán cây cổ thụ che mất. Điều này làm cho phong cảnh của dòng suối có phần âm u cùng rùng rợn.
Nguyệt Tích Lương trước giờ đều trời không sợ, đất không sợ, duy nhất chỉ sợ ma. Sống hai đời rồi, nỗi sợ này vẫn bám lấy nàng, mãi không buông.
Cảm nhận được người bên cạnh có chút run rẩy, Bắc Mạc Quân không thể tin được, cất tiếng hỏi.
- " Nàng sợ? "
Tiểu oa nhi này mà cũng có thứ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776633/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.