Nghe thấy câu nói của Kiến Nhất, Bắc Mạc Quân cùng Nguyệt Tích Lương đồng thời liếc nhau một cái, ăn ý bước xuống xe ngựa. Đứng trước phủ đệ của Đại vương gia, Nguyệt Tích Lương không khỏi thầm cảm thán Bắc Mạc Quân có mắt thẩm mỹ hơn hắn nhiều. Chỉ riêng đại môn thôi, hai phủ đã phân rõ sự khác biệt. Đại vương phủ hoa lệ mà tục khí, trước cửa thêu son thếp vàng, sáng rực lóa mắt, như thể muốn phô bày cho thiên hạ xem Bắc Mạc Lâm giàu có đến nhường nào. Nhị vương phủ thì ngược lại, đại môn giản dị nhưng không thiếu phần khí phách, mộc mạc nhưng quý khí. Nếu nhìn kĩ lại, người ta sẽ phát hiện cái đại môn Nhị vương phủ nó không đơn giản như vậy. Gỗ là gỗ tử kinh quý hiếm nhất trong ngũ quốc, ngàn vàng một thước, có tiền chưa chắc đã mua được. Đá là đá ngọc thạch, hoa văn rườm rà ẩn hiện trong đá, dẫm lên có cảm giác đông ấm hè mát. Chữ là chữ của đương kim hoàng thượng ngự ban,...... Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để biết rằng, giữa Bắc Mạc Quân và Bắc Mạc Lâm, ai thấp ai cao rồi. Thị vệ canh cửa Đại vương phủ nhìn thấy bản mặt than của Bắc Mạc Quân liền sợ mất mật, run rẩy quỳ xuống. - " Tham kiến Nhị vương gia. " Tuy rằng hai vị vương gia vẫn ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau trong những năm qua, nhưng theo bản năng, tên thị vệ vẫn có nỗi sợ hãi không nhỏ đối với Nhị vương gia mang danh " chiến thần " này. Bắc Mạc Quân nhàn nhạt gật đầu, không thèm nhìn về phía hắn mà lên tiếng. - " Ừm.... " Chỉ một từ, không hơn không kém. Thị vệ canh cửa chảy mồ hôi đầy đầu, không biết phải làm sao cho phải. Nhị vương gia không nói cho hắn đứng lên, hắn không dám đứng. Bất quá, nhìn thần sắc đạm mạc của Bắc Mạc Quân, hiển nhiên hắn không muốn nói thêm một từ nào nữa. Nguyệt Tích Lương đứng bên cạnh, bất đắc dĩ phải mở miệng. - " Đứng lên đi. " Bắc Mạc Quân thường ngày ở trước mặt nàng nói cũng không ít, tại sao với người khác lại kiệm lời như vậy chứ? Tên thị vệ như trút được gánh nặng, cảm kích dập đầu rồi mới đứng dậy. - " Tạ ơn quận chúa! " Sau trận tỷ thí tài nghệ với Thụy Miên công chúa của Mạc Thanh, nào có ai không biết đến cái tên Tích Lương quận chúa. Ngoại trừ người trong Nhị vương phủ gọi nàng là vương phi ra, những người bên ngoài vẫn quen miệng gọi nàng là quận chúa. Dù sao nàng cũng chưa thực sự thành hôn với Bắc Mạc Quân. - " Không biết vương gia và quận chúa đến Đại vương phủ để làm gì? Nếu để tìm Đại vương gia thì.... thật không đúng lúc, vương gia vừa mới vào cung thỉnh an hoàng hậu.... " Tên thị vệ e dè nói, chỉ sợ lời nói của mình sẽ làm cho Nhị vương gia không vui. Nào ngờ, trong lòng Bắc Mạc Quân kỳ thực rất vui, lông mày cũng giãn ra trông thấy. Hắn mới không muốn gặp cái bản mặt làm người ta chán ghét đó của Bắc Mạc Lâm. Không có trong phủ càng tốt, thuận tiện hơn cho kế hoạch " mỹ nam kế ". Nguyệt Tích Lương cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên mỉm cười tươi rói, phẩy tay. - " Chúng ta không tìm Đại vương gia. " Tên thị vệ cực kỳ ngạc nhiên, tiếp lời ngay. - " Vậy các ngài tìm ai? " Trong phủ này có ai khác để mà làm cho hai đại nhân vật này tự mình ghé thăm? Bắc Mạc Quân cất tiếng, lành lạnh nói ra một cái tên. - " Mộ Sở Sở. " Nga ~ Thị vệ canh cửa bỗng nhiên bừng tỉnh đãi ngộ, hóa ra là Mộ cô nương. Mộ cô nương này cũng thật là có mặt mũi. Mấy tháng trước thì được Đại vương gia tự mình dẫn về phủ, bây giờ Nhị vương gia lại đến tìm. Chậc chậc, đúng là mỹ nhân thì được nhiều người chú ý mà... - " Mời vương gia và quận chúa vào đại sảnh uống trà, tiểu nhân lặp tức đi thông tri cho Mộ cô nương! " Hai người không nóng không lạnh gật đầu, theo sau thị vệ bước vào Đại vương phủ. Tùy tiện đánh giá đồ vật được bày biện bên trong đại sảnh, Nguyệt Tích Lương không nhịn được lắc đầu. Vẫn là một từ như vậy. Tục khí! Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân vừa nhàn nhã uống trà vừa chờ đợi. Cho đến khi hai người uống được non nửa bình trà thì mới nhìn thấy một bóng dáng phiêu dật đang chậm rãi đến gần. Mộ Sở Sở biết Bắc Mạc Quân đến tìm nàng nên đã cố ý trang điểm một cách cầu kỳ. Nàng mặc một thân y phục màu trắng thánh khiết, mỗi một bước đi là vạt áo sẽ theo đó mà tung bay, rất đẹp mắt. Mặt mũi nàng tinh xảo, băng cơ ngọc cốt, cả cơ thể tỏa ra khí chất dịu dàng, nhã nhặn. Ba ngàn sợi tóc đen được cẩn thận vấn lên, trên đầu cài những trang sức hình hoa sen tinh mỹ. Nguyệt Tích Lương co rút khóe miệng, nhủ thầm: đúng là Bạch liên hoa! Không sai vào đâu được! Mộ Sở Sở đi vào đại sảnh, trực tiếp không nhìn tới Nguyệt Tích Lương đang ngồi ở một bên, yểu điệu hành lễ với Bắc Mạc Quân. - " Nhị vương gia, biệt lai vô dạng. " Giọng nàng thánh thót như chim hoàng oanh. Nếu là nam tử bình thường thì đã sớm quỳ gối dưới váy nàng. Nhưng hiển nhiên, mỗ vị vương gia đây không phải là một người bình thường. Bắc Mạc Quân nhìn nàng, trong con mắt tràn ngập sự chán ghét. Hắn vốn định làm lơ nàng, bất quá, con ngươi vừa chuyển lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Nguyệt Tích Lương. Hắn uất ức hít sâu vào một hơi, mở miệng, cố làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng nhất có thể. - " Mộ cô nương, biệt lai vô dạng. Cô nương vẫn.... xinh đẹp như ngày nào. " Ụa! Bắc Mạc Quân trong lòng không ngừng nôn khan, tự thấy lời nói của mình quá sai sự thực, quá buồn nôn. Mộ Sở Sở không ngờ Bắc Mạc Quân sẽ trả lời lại nàng, không những thế còn mở miệng khen ngợi nàng. Điều đó làm cho một con người đã quen với sự vô tình của Bắc Mạc Quân như Mộ Sở Sở cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Nàng ta bối rối vò vò cái khăn tay đến nhăn nhúm, hai gò má hồng thành một mảnh. - " Vương gia.... người quá lời. " Nàng không phủ nhận lời khen ấy của Bắc Mạc Quân. Bởi lẽ, trong thâm tâm nàng cũng cảm thấy mình là mỹ nhân hiếm có. Nguyệt Tích Lương không nhịn được " xùy " cười một tiếng. Tiếng cười đó không ngoài dự liệu, thu hút sự chú ý của Mộ Sở Sở. Con mắt nàng ta liếc về phía nàng, nhíu mày, bên môi nở nụ cười giả tạo thường thấy. - " Vị này chính là Tích Lương quận chúa trong lời đồn đi? " Hóa ra đây chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của Nhị vương gia ư? Nhỏ như vậy? Nguyệt Tích Lương nhe hàm răng trắng bóng, hai lúm đồng tiền xinh xinh như ẩn như hiện. - " Đúng vậy nha, thần tiên tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp! " So diễn kịch với ta? Ngươi so được sao? Ngươi xứng sao? Quả nhiên, đôi lông mày đang nhíu chặt của Mộ Sở Sở rốt cuộc cũng giãn ra. Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, không đặt Nguyệt Tích Lương vào trong lòng nữa. Tiểu hài tử này thì làm được chuyện gì chứ? Một chút tâm cơ cũng không có. Có lẽ nàng đã quá coi trọng Nhị vương phi tương lai này rồi. Mộ Sở Sở bày ra bộ mặt tự cho là dịu dàng nhất, bước đến bên người Nguyệt Tích Lương. Nàng ta móc từ trong ngực ra một cái kẹo đường được gói cẩn thận, đưa cho nàng. - " Tích Lương quận chúa thật khả ái, cho muội! " Nói đoạn, nàng ta lại xoa đầu người đối diện. - " Bây giờ tỷ có việc cần nói với vương gia, muội ngồi ngoan ở đây nha. Đừng xen vào, được chứ? " Nguyệt Tích Lương nhận lấy cái kẹo trong tay nàng ta, ngoan ngoãn gật đầu, thuần khiết đảm bảo. - " Ân! Tích Lương là ngoan nhất. Tích Lương sẽ ăn kẹo, không nói chuyện đâu. " Ha, không phải thật sự cho rằng bổn cô nương là tiểu hài tử không biết gì chứ? Nực cười! Mộ Sở Sở không biết ý nghĩ trong đầu Nguyệt Tích Lương, chỉ thấy nàng hài lòng cười cười, khuôn mặt thoáng chốc hiện lên nét âm tàn rồi biến mất không để lại dấu vết. Nhìn bóng lưng Mộ Sở Sở đang ẽo ẹt rót trà hầu hạ Bắc Mạc Quân, Nguyệt Tích Lương khẽ nhếch khóe môi. Nàng ngửi ngửi kẹo đường trong tay, đáy mắt hiện lên một vệt tinh quang. Độc mãn tính sao? Ngươi quả thật muốn dồn ta vào chỗ chết mà. Đến cả một nữ hài cũng không buông tha. Rốp! Nguyệt Tích Lương điềm nhiên như không có việc gì, há miệng, cắn vào một miếng kẹo đường thật to, thưởng thức và nuốt xuống bụng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]