Nghe thấy câu nói của Kiến Nhất, Bắc Mạc Quân cùng Nguyệt Tích Lương đồng thời liếc nhau một cái, ăn ý bước xuống xe ngựa.
Đứng trước phủ đệ của Đại vương gia, Nguyệt Tích Lương không khỏi thầm cảm thán Bắc Mạc Quân có mắt thẩm mỹ hơn hắn nhiều.
Chỉ riêng đại môn thôi, hai phủ đã phân rõ sự khác biệt.
Đại vương phủ hoa lệ mà tục khí, trước cửa thêu son thếp vàng, sáng rực lóa mắt, như thể muốn phô bày cho thiên hạ xem Bắc Mạc Lâm giàu có đến nhường nào.
Nhị vương phủ thì ngược lại, đại môn giản dị nhưng không thiếu phần khí phách, mộc mạc nhưng quý khí. Nếu nhìn kĩ lại, người ta sẽ phát hiện cái đại môn Nhị vương phủ nó không đơn giản như vậy.
Gỗ là gỗ tử kinh quý hiếm nhất trong ngũ quốc, ngàn vàng một thước, có tiền chưa chắc đã mua được. Đá là đá ngọc thạch, hoa văn rườm rà ẩn hiện trong đá, dẫm lên có cảm giác đông ấm hè mát. Chữ là chữ của đương kim hoàng thượng ngự ban,......
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để biết rằng, giữa Bắc Mạc Quân và Bắc Mạc Lâm, ai thấp ai cao rồi.
Thị vệ canh cửa Đại vương phủ nhìn thấy bản mặt than của Bắc Mạc Quân liền sợ mất mật, run rẩy quỳ xuống.
- " Tham kiến Nhị vương gia. "
Tuy rằng hai vị vương gia vẫn ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau trong những năm qua, nhưng theo bản năng, tên thị vệ vẫn có nỗi sợ hãi không nhỏ đối với Nhị vương gia mang danh " chiến thần " này.
Bắc Mạc Quân nhàn nhạt gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776618/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.